"Anh cố tình đẩy thầy Từ cho anh Lộ là ý gì?" Ngồi trên xe, Sử Hồng ngạc nhiên hỏi.
"Anh chỉ chiều ý của thầy Từ thôi.
Em không thấy thái độ của anh ta rất mong muốn được tiếp cận gần hơn với Lộ Sinh Nguyên sao?"
"...!Anh nói cho thật."
Tinh Húc hơi sững một chút rồi mỉm cười thở dài.
Người yêu hiểu mình quá khiến mình muốn nói dối chút cũng không được.
"Anh là phòng xa thôi.
Em không nhận ra đồng nghiệp họ Từ đó có ý với em à? Bây giờ anh ta đang có mối quan tâm khác, anh phải nhanh chóng mà tận dụng đẩy đi chứ."
"..." Vì thế mà anh không ngần ngại đem đẩy tình địch cho bạn của mình mà không thấy cắn rứt lương tâm à?
"Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Em thấy anh Lộ hình như không thoải mái."
"Xảy ra chuyện gì được.
Anh ta không phải dễ bắt nạt đâu."
Sử Hồng liếc nhìn người đang lái xe kia.
Trông bộ dạng anh ấy cứ như thể người đang hí hửng hóng kịch vui ấy.
"Anh đang đi đâu vậy?"
"Thời gian vẫn còn sớm.
Anh muốn đưa em đến một nơi."
"Nơi nào cơ?"
"Khách sạn."
"Gì?"
Tinh Húc xoay vô lăng.
Xe đột ngột rẽ trái chạy vào tầng hầm của một khách sạn năm sao gần đó.
Giữa lúc Sử Hồng còn đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì đã bị Tinh Húc nắm tay kéo vào khách sạn.
Tinh Húc nắm tay Sử Hồng rất chặt, mười ngón tay đan vào nhau nhìn như một cặp tình nhân.
Sử Hồng không khỏi ngượng ngùng đỏ mặt.
Đây là lần đầu tiên ở trước mặt người lạ Tinh Húc công khai thể hiện mối quan hệ của hai đứa như vậy.
"Cho tôi một phòng tình nhân." Tinh Húc đặt thẻ căn cước của mình lên quầy tiếp tân, dõng dạc nói như vậy khiến Sử Hồng hết hồn.
Mặt đỏ gay như cà chua chín.
"Chìa khoá phòng của quý khách đây."
Tinh Húc cầm lấy khoá phòng rồi kéo Sử Hồng lên thang máy mặc kệ ánh mắt ngưỡng mộ của mấy cô gái tiếp tân kia dành cho hai người bọn họ.
"Anh định làm gì vậy?"
"Em thấy rồi đó.
Đêm nay chúng ta sẽ ngủ ở phòng tình nhân."
"Hả? Nếu anh muốn làm thì về nhà làm cũng được mà, sao phải đến đây chứ?"
"Anh muốn thử trải nghiệm cảm giác làm ở phòng tình nhân.
Ngay từ lúc bắt đầu có cảm giác với em, anh đã muốn hôm nào đó đưa em đến đây rồi.
Nghe nói làm ở đây rất kí.ch thích."
"Anh… trẻ con vừa thôi."
"Anh còn muốn làm thử trong xe, trong phòng bệnh, trên ghế dài, trên ưm…"
Sử Hồng bịt chặt miệng Tinh Húc trước khi anh thốt lên mấy nơi kỳ cục nữa.
Mặt đã đỏ bừng đến muốn bốc khói.
"Anh… từ lúc nào trở nên bi.ến thái như vậy hả?"
"Biế.n thái nhưng em vẫn thích đúng không?"
"Anh…"
Sử Hồng không phản bác được gì đành ngậm miệng.
Tinh Húc mỉm cười, cúi người vác Sử Hồng lên vai.
Đúng lúc này thang máy mở ra.
Anh vác cậu đi phăm phăm về phía căn phòng của mình.
"Anh, bỏ em xuống! Anh làm gì vậy?"
Tinh Húc thả Sử Hồng xuống, ấn cậu vào tường và hôn nồng nhiệt.
"Em muốn tắm trước hay lên giường trước?" Tinh Húc thì thầm vào tai Sử Hồng, vừa liếm vừa cắn nhẹ vành tai cậu khiến cậu không kìm được r.ên rỉ.
"Ưm… Sao cũng được."
"Thế thì lên giường trước.
Anh đã không thể nhịn được nữa rồi."
Tinh Húc bế Sử Hồng lên và đưa vào giường.
Hai người lăn lộn một hồi quần áo ném lung tung trên nền đất.
"Anh… anh chỉ được làm một lần thôi ưm… Mai em phải đi làm… a ưm…"
"Làm trên giường tình nhân sao có thể làm một lần chứ?"
"Em không cần biết a… a… Mai em mà không đi làm được, anh đừng hòng ưm… lên giường lần nữa a…"
Chiếc giường tình nhân này to và rộng hơn cái giường ở nhà anh đến hai lần, đệm dày và độ nhún vừa phải.
Mỗi lần rút ra đâm vào đều cảm thấy rất kíc.h thích.
Tinh Húc tự nhủ sau khi về nhà cũng phải sắm một cái giường giống như thế.
"Ưm… chậm… chậm lại a…"
Tinh Húc nhìn người nằm dưới thân.
Vòng eo nhỏ không ngừng lên xuống theo nhịp, lồng ngực ẩm ướt phập phồng đầy gợi cảm.
Đôi mắt mông lung long lanh ánh nước.
Tiếng r.ên rỉ mê người nghe đã muốn cứng.
Phong cảnh dụ hoặc đến thế này, bảo chỉ làm một lần sao có thể chứ.
"Không được làm nữa.
Em đã nói chỉ được một lần."
"Bảo bối, một lần nữa thôi.
Anh hứa anh sẽ kiềm chế.
Mai em vẫn đi làm được."
"Ai mà tin anh chứ? Khoan! Đã nói đừng ưm… Bỏ ra a a…"
...***...
Lộ Sinh Nguyên chở Từ Khúc Dạ rời khỏi nhà hàng, chạy xe đến một bãi đất trống, xung quanh vắng người thì dừng lại.
Khúc Dạ nhìn khung cảnh vắng vẻ bên ngoài, mỉm cười quay qua hỏi:
"Anh định giết người phi tang đó hả?"
"Vậy cậu nghĩ tôi đến đây làm gì? Tôi là kiểu người việc gì cũng dám làm, miễn là có thể thoả mãn bản thân.
Giết người chỉ là chuyện nhỏ, dù sao cũng không ai biết."
Khúc Dạ thử mở cửa xe thì phát hiện nó đã bị khoá.
"Cậu có muốn chạy cũng muộn rồi.
Hôm nay cậu không thoát được đâu."
"..."
Cũng khá thú vị đấy.
"Anh yên tâm.
Tôi không có ý định trốn đi đâu.
Còn chưa thanh toán hết nợ nần hôm qua mà."
"Tôi chẳng có nợ nần gì với cậu cả.
Hôm đó tôi đánh cậu mục đích là vì muốn cứu Sử Hồng, vốn là việc bất đắc dĩ.
Cậu không thể lấy cớ vì chuyện đó mà ghi thù với tôi."
"Vậy chuyện anh từ chối chở tôi về trường, đó cũng là bất đắc dĩ?"
Lộ Sinh Nguyên im bặt, một chốc sau lúng túng đáp:
"Ai bảo cậu cứ muốn tính toán với tôi.
Tôi chỉ vì muốn bảo vệ bản thân thôi."
"Vậy ý anh là chúng ta xem như xí xoá, không có chuyện gì cả"?
"Nếu cậu hiểu được vậy thì tốt.
Chuyện này vốn rất nhỏ, không cần thiết phải gây khó khăn cho nhau làm gì.
Chúng ta cứ xem như là bị chó cắn đi.
Từ nay xem như không nợ nần gì nữa hết."
"Đây là cái gì ấy nhỉ?"
Lộ Sinh Nguyên nhìn qua và giật mình.
Trên tay Khúc Dạ là mấy thẻ game bản mới nhất.
Nhìn chúng rất quen mắt.
Lộ Sinh Nguyên vội đi tìm cái ví tiền của mình nhưng lại không thấy đâu.
Anh nhìn