Tử Lâm đưa cho Tinh Húc một xấp giấy khoảng chục tờ, trên mỗi tờ giấy đều có hình vẽ phác họa hình dáng một người trong một tư thế kì lạ nào đấy.
Tinh Húc ngạc nhiên nhìn chúng rồi lại nhìn Tử Lâm, hỏi:
“Đây là cái gì?”
“Đây là những bài tập thể dục mà Hồng ca ca thiết kế cho đệ.
Huynh ấy nói sức khỏe của đệ ngay từ nhỏ đã rất yếu, chỉ mỗi bồi bổ bằng thuốc thì không đủ, nếu kết hợp cùng với động tác vận động nhẹ nhàng sẽ giúp cải thiện sức khỏe hơn.
Huynh ấy còn mời cả thái y đến để tham khảo ý kiến.
Thái y nói phương pháp của Hồng ca ca rất sáng tạo.
Đây là những động tác vận động nhẹ nhàng hoàn toàn không ảnh hưởng đến sức khỏe của đệ.”
Để minh chứng những lời mình nói, Tử Lâm còn lấy tờ giấy có vẽ động tác Sử Hồng hướng dẫn cậu tập mà bị Tinh Húc hiểu lầm ra trước mặt cho ca ca của mình nhìn cho rõ.
“Đệ đã tập thử những động tác này.
Tuy ban đầu có hơi mệt nhưng sau đó lại cảm thấy cơ thể vô cùng sảng khoái, khỏe khoắn hơn.
Huynh cũng có thể tập thử.
Nó tốt với tất cả mọi người.”
Tinh Húc nhìn những hình vẽ đơn giản nhưng lại vô cùng dễ hiểu.
Hắn không cần thử, chỉ tưởng tượng thôi cũng có thể cảm nhận được nếu mình tập theo những động tác này sẽ đem lại hiệu quả như thế nào.
Gương mặt hắn bắt đầu xám lại.
Vậy là hắn đã hiểu nhầm Sử Hồng thật sao?
“Làm sao hắn lại bỗng dưng tốt với đệ như vậy? Có thể hắn muốn lấy lòng đệ rồi từ việc đó muốn có được tình cảm của ta.”
“Cũng có thể lắm chứ.”
“Vậy mà đệ còn tỏ ra hứng thú như thế.
Trông đệ rất vui vẻ khi ở cạnh hắn ta.”
“Huynh ấy tốt với đệ dĩ nhiên là đệ vui rồi.
Còn có liên quan đến huynh hay không thì ảnh hưởng gì đến đệ.”
“Đệ…”
“Cứ cho là Hồng ca ca muốn lấy lòng đệ đi, nhưng huynh nghĩ đệ sẽ giúp huynh ấy có được tình cảm của huynh sao? Huynh có phải đoạn tụ đâu.”
Tinh Húc ngẩn ra.
Tử Lâm nói đúng.
Đừng nghĩ đệ đệ hắn chỉ mới mười lăm tuổi, trông nhỏ nhắn, gầy yếu, đối với người ngoài thì ngoan ngoãn, hiền lành, ngây thơ như một tiểu bạch thỏ, nhưng chỉ hắn mới biết cậu nhóc này là một con cáo nhỏ rất tinh ranh, suy nghĩ trưởng thành hơn so với lứa tuổi rất nhiều.
Cho nên thường gặp những vấn đề khó khăn nào không giải quyết được, đặc biệt là trong việc đối phó với Sử Hồng, Tinh Húc đều tâm sự và hỏi qua ý kiến của Tử Lâm.
“Ca ca bị ám ảnh vì những trò bi.ến thái trước kia của Hồng ca ca nên nhìn huynh ấy làm gì cũng dễ liên tưởng đến những trò biế.n thái.
Nhưng huynh cần phải bình tĩnh hơn.
Hồng ca ca bây giờ không ngốc như trước kia nữa đâu, khó đối phó hơn nhiều, và cũng thú vị hơn rất nhiều.”
Tinh Húc nhìn mặt Tử Lâm còn thấy cậu nhóc hứng thú với Sử Hồng hơn cả mình.
“Dù sao thì hôm nay huynh đã sai rồi.
Đi xin lỗi Hồng ca ca đi!”
Tinh Húc lập tức nhảy dựng lên.
“Cái gì? Bảo ta đi xin lỗi hắn?”
“Sai thì dĩ nhiên phải xin lỗi chứ.”
“Nếu nói như đệ thì những chuyện trước kia Sử Hồng gây ra cho ta thì hắn phải xin lỗi ta trước mới đúng.”
“Huynh trả đũa hắn cũng đâu ít.
Bây giờ lại lấy ra so đo à?” Tử Lâm bật cười.
“Đó là chưa nói hôm qua huynh cũng hiểu nhầm người ta rồi.
Cho nên chuyện hôm nay huynh nhất định phải đi xin lỗi.”
“Không đi.”
Tinh Húc bực bội bỏ ra khỏi phòng.
Tử Lâm chỉ đành lắc đầu.
...***...
“Ai ui, đau quá!”
Vải trắng vừa chấm nhẹ lên vết bầm tím trên mặt Sử Hồng đã không nhịn được kêu lên.
Cảnh Điền vội dừng tay lo sợ hỏi:
“Chủ nhân, không sao chứ? Thuộc hạ đã cố nhẹ tay rồi.”
“Không sao.
Cứ tiếp tục đi! Ta nhịn được.”
Nhìn gương mặt trắng trẻo đột nhiên sưng vù lên Cảnh Điền không khỏi cảm thấy xót xa.
Hắn theo hầu hạ Sử Hồng từ lúc Sử Hồng chỉ mới là một cậu nhóc mười tuổi.
Những cảm xúc, những rung động đầu đời của cậu nhóc này hắn là người chứng kiến đầu tiên, cũng hiểu rất rõ.
Hắn biết tình cảm của Sử Hồng đối với thái tử Tinh Húc là hoàn toàn thật lòng, chỉ có điều cậu ấy không biết cách thể hiện tình cảm mãnh liệt của bản thân, nghĩ như thế nào thì làm như vậy.
Thân phận của Sử Hồng quá đặc biệt nên không ai dám lên tiếng phản đối những việc làm của cậu ấy, lại thêm được Khang vương chiều chuộng quá mức nên Sử Hồng càng ngày càng lấn tới, làm gì cũng tự cho mình là đúng.
Hắn đã từng khuyên nhưng chủ nhân đều bỏ ngoài tai.
Dù vậy trong thâm tâm Cảnh Điền vẫn luôn xem vị chủ nhân nhỏ nhắn này như đệ đệ đáng yêu và cũng đáng trách của mình.
Nhìn thấy đệ đệ bị người ta đánh cho thế này sao lại không thương tâm cho được, lại còn bị chính người mà mình thương thầm đánh thì chắc trong lòng Sử Hồng phải đau nhiều lắm.
“Được rồi.
Không cần nhìn ta bằng ánh mắt cảm thương xót xa như thế.
Chỉ là bị đánh cho một cái thôi mà, có phải bị đâm đâu.”
“Chủ nhân, không ngờ ngài cũng biết đùa kiểu này.”
“Ha ha.
Ta nói thật mà.
Ngươi nghiêm trọng vấn đề quá rồi.
Ta không sao.
Ta là đang