Lộ Sinh Nguyên lại quay vào chăm chú vào màn hình máy tính.
Đến thì cũng đã đến rồi, đuổi cũng không đi thì cứ kệ vậy.
"Cậu đến đây làm gì?"
"Anh chắc cũng đã đoán được tôi đến làm gì rồi.
Chẳng phải mấy ngày qua anh liên tục truy sát tôi cũng vì đợi tôi tìm đến đây sao?"
"Cậu nói gì tôi không hiểu.
Hơn nữa, tôi không hề muốn gặp cậu."
Khúc Dạ nắm cái ghế dựa Lộ Sinh Nguyên đang ngồi đột ngột xoay lại đối mặt với mình.
Lộ Sinh Nguyên vốn đang thao tác trên máy, vì một hành động này mà trượt tay nhấn nhầm nút.
Màn hình đang theo dõi lộ trình trị liệu của Tinh Húc, đột nhiên phóng to lên khiến Khúc Dạ đứng gần đấy nhìn thấy tất cả.
Anh sửng sốt cứng đờ người.
Lộ Sinh Nguyên tức giận vung tay đấm một cú vào giữa bụng Khúc Dạ.
Đang ngẩn người nên khi bị Lộ Sinh Nguyên đấm, Khúc Dạ không kịp phòng vệ, lãnh trọn cú đấm.
Anh ôm bụng ngã vật xuống đất.
May mà anh ta đấm không quá mạnh, chưa đến mức làm lục phủ ngũ tạng lộn tùng phèo, Khúc Dạ chỉ bị đau thốn mất một lúc.
"Không có sự cho phép của tôi đừng có tùy tiện động chạm linh tinh."
"Anh… vẫn cái kiểu không nói không rằng tùy tiện đánh người như vậy nhỉ?" Khúc Dạ ôm bụng đứng dậy.
"Tôi không tùy tiện như cậu.
Mọi chuyện đều là do cậu tự tìm thôi."
"Đúng là tôi tự tìm nhưng tôi không phải người tùy tiện.
Anh đã theo dõi tôi suốt mấy ngày chẳng lẽ không nhận ra sao?"
Lộ Sinh Nguyên giật mình hoảng hốt.
Khúc Dạ biết anh theo dõi cậu ta à? Vậy thì hành tung của anh có phải đã bị lộ từ sớm rồi không?
"Tôi đối với ai cũng cùng một thái độ, cùng một kiểu đối xử.
Chỉ riêng mình anh là khác biệt.
Tôi có thể thân thiết với tất cả mọi người nhưng sẽ không làm hành động thân mật với ai như đã làm với anh, cũng sẽ không kể chuyện gia đình của mình cho bất cứ ai ngoại trừ anh.
Chỉ một mình anh tôi mới như thế.
Anh nghĩ đây là do tôi tùy tiện sao?"
Khúc Dạ vừa nói vừa áp sát Lộ Sinh Nguyên.
Khí thế tuy không bức người như Tinh Húc nhưng vẫn khiến Lộ Sinh Nguyên cảm thấy hít thở không thông.
Từng lời, từng lời đi sâu vào trong đầu, thẩm thấu đến tận tim gan.
Chưa từng có một người nào nói với anh những lời như thế.
Trong mắt Khúc Dạ lúc này chỉ phản chiếu hình ảnh của một mình anh, chỉ anh là duy nhất.
"Tại sao?" Mãi lúc lâu sau Lộ Sinh Nguyên mới mở miệng hỏi.
"Bởi vì tôi nhìn trúng anh rồi.
Hôm nay tôi đến đây là muốn nói rõ với anh: Tôi muốn.theo.đuổi.anh."
Lộ Sinh Nguyên ngớ người.
Hai mắt mở lớn, dường như cảm thấy rất khó tin.
Không phải Khúc Dạ vì muốn trả thù anh nên cứ bám dính lấy anh suốt sao? Không phải vì tùy tiện đùa giỡn nên mới làm những hành động biế.n thái đó đối với anh sao? Tại sao đùng một cái lại thành muốn theo đuổi anh rồi?
"Đừng… đừng đùa! Tôi là trai thẳng.
Tôi sẽ không hẹn hò với đàn ông đâu."
"Anh không muốn hẹn hò với tôi hay không không quan trọng.
Vì tôi là người muốn theo đuổi anh.
Tôi chỉ cần anh hiểu rằng tôi không phải kẻ tùy tiện, ai cũng muốn gần gũi.
Nhân tiện, có một việc tôi muốn xin lỗi anh.
Thực ra đêm đó chẳng có chuyện gì xảy ra giữa hai chúng ta cả."
"Hả? Thật… thật sao?" Lộ Sinh Nguyên sửng sốt.
Anh biết ngay mà.
Sao có thể có chuyện anh bị đè được.
"Nhưng chuyện sau khi uống rượu anh câu dẫn tôi là thật.
Anh thậm chí còn vì tôi mà ***** ***.
Tôi chỉ đơn giản là dùng tay giúp hai chúng ta giải quyết mà thôi."
"Im! Im ngay! Tôi không muốn nghe! Cậu nói dối!" Lộ Sinh Nguyên bịt tai lại.
Sự thật mà cậu ta nói cũng có khác gì cái trước đó đâu.
Khúc Dạ mỉm cười, ghé sát tai Lộ Sinh Nguyên nói tiếp:
"Lần này tôi nói thật đó.
Không lẽ anh muốn chúng ta thật sự xảy ra chuyện gì hơn?"
"Câm ngay!"
Lộ Sinh Nguyên vung tay muốn đấm nhưng lần này đã bị Khúc Dạ chặn lại.
"Cùng một việc không thể trúng chiêu đến hai lần đâu.
Anh nhất quyết cứ phải thô bạo như vậy à? Tôi đã nói giữa chúng ta không có chuyện gì mà."
"Câm đi! Lời cậu nói không có chỗ nào đáng tin.
Làm sao có thể có chuyện tôi câu dẫn cậu, làm sao lại có thể vì cậu mà… Tóm lại cậu vẫn đang nói dối."
"Anh không tin cũng phải thôi.
Vì bản thân anh không nhận thức được chính bản thân mình.
Vậy để tôi làm lại cho anh xem nhé! Để cho anh thấy có đúng là anh vì tôi mà ***** *** hay không."
"Đừng có đụng vào người tôi!"
"Không đụng vào người anh làm sao mà chứng minh cho anh thấy được."
"Không cần cậu chứng minh.
Tay cậu chạm vào đâu đấy hả?! Bỏ ra!"
Sử Hồng nghe âm thanh vọng ra từ điện thoại mà bắt đầu hoang mang.
Rốt cuộc quan hệ của Khúc Dạ và Lộ Sinh Nguyên là kiểu gì vậy?
Trước khi đến tìm Lộ Sinh Nguyên, Khúc Dạ đã nhắn trước với Sử Hồng đợi điện thoại của anh thì hẵng hành động.
Rốt cuộc điện thoại gọi đến thì nhận được những âm thanh la ầm ĩ của Lộ Sinh Nguyên cùng những lời trêu chọc của Khúc Dạ.
Sử Hồng cảm thấy hiểu biết của mình về hai người này lâu nay xem ra vẫn chưa là gì.
Có điều qua cuộc điện thoại kì quái đó có thể kết luận được, Lộ Sinh Nguyên hiện tại đang bị Khúc Dạ quấy rối, tuyệt đối sẽ không làm phiền được đến cậu.
Sử Hồng gọi điện cho Bạch Vân Phong xác nhận vị trí hiện tại của Tinh Húc.
Trình độ của Bạch Vân Phong tuy không bá như Lộ Sinh Nguyên nhưng việc xác định vị trí của một người thì vẫn dư sức.
Và hiện tại Tinh Húc đang đến một bệnh viện khác.
Chính là bệnh viện mà trước kia cậu đưa anh đến đó để làm kiểm tra não.
...***...
"Ưm…"
Lộ Sinh Nguyên bị Khúc Dạ ép chặt vào ghế cưỡng hôn.
Khúc Dạ hôn rất sâu, hai chân kẹp giữa hai đùi của Lộ Sinh Nguyên khiến anh không có cơ hội động thủ.
Khúc Dạ còn co một chân lên, cố tình cạ đầu gối vào