Khoảng hơn nửa tiếng sau mới thấy Sử Hồng từ trong nhà đi ra.
Trông gương mặt có vẻ hồng hào, quần áo đã thay mới, không có gì giống với vừa đánh nhau một trận xong.
"Con không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?" Đường Ngân sốt ruột hỏi.
"Con không sao.
A Húc cũng nhẹ tay, không đánh con quá dữ."
"Thật chứ? Bố nghe đánh dữ dội lắm mà.
Để bố xem."
Đường Ngân kéo tay áo của Sử Hồng lên xem thì thấy mấy vết bầm tím nhỏ nằm loang lổ khắp cánh tay.
Ông trợn mắt tức tối không để ý Sử Hồng che miệng quay mặt đi.
Cậu ấy không muốn ông nhìn thấy mình đang cười nếu không sẽ lộ mất.
Mấy vết bầm tím đó dĩ nhiên không phải do đánh thật, đều là do Tinh Húc giúp cậu ngụy trang để bố mẹ không nghi ngờ.
"Thằng ôn này, nó lại dám đánh con như thế.
Còn chỗ nào nữa, để bố xem!"
"Bố à, đánh nhau thì bị thương là bình thường mà.
Anh ấy cũng bị con đánh bầm dập hơn ấy chứ.
Bố đừng tức giận nữa."
Đường Ngân nhíu mày, không nói gì nữa.
Sử Hồng cũng không nói, chỉ nhẹ nhàng nắm lấy tay ông.
Cho dù có ghét, có chửi rủa thì vẫn là con mình mà, sao có thể không xót chứ.
Bọn họ im lặng như vậy trở về nhà, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau xem ti vi, cùng nhau thảo luận về vài vấn đề xã hội nóng hổi.
"Con với A Húc đang hẹn hò đúng không?"
Nghe mẹ hỏi Sử Hồng giật mình.
Cậu nhìn mẹ một lúc rồi gật đầu.
Liễu Mạn vốn đã đoán ra từ trước nhưng khi nghe chính con trai mình thừa nhận vẫn không khỏi cảm thấy sốc.
"Chuyện này bắt đầu từ khi nào?"
"Khoảng… hai tháng ạ."
"Có phải con bị bệnh rồi không? Mẹ chưa từng nghe con nói con thích con trai."
"Mẹ, thích con trai đâu phải là bệnh.
Huống chi con nghĩ mẹ đã hiểu lầm rồi.
Con không có khuynh hướng thích đàn ông.
Con chỉ thích A Húc thôi."
"Con nói gì vậy? A Húc không phải là con trai sao?"
"Đúng, anh ấy là con trai.
Không chỉ vậy, cho dù A Húc có là bất kì ai con cũng thích.
Chỉ cần đó là A Húc thôi."
"..." Nói một thôi một hồi không phải cũng là thích con trai sao?
"Dù thế nào mẹ cũng không thể chấp nhận được chuyện này.
Con đã từng nói với mẹ sẽ kiếm cho mẹ một cô con dâu xinh đẹp, nết na, sẽ sinh cho mẹ một đứa cháu đáng yêu.
Vậy mà con thế này… Sao cứ phải là con trai, sao cứ phải là A Húc chứ? Con làm như vậy mẹ biết đối mặt sao với bọn con đây?"
"Mẹ, xã hội bây giờ người ta đã thoáng hơn nhiều với tình yêu đồng giới rồi.
Chẳng lẽ mẹ kì thị sao?"
"Không phải.
Mẹ…"
Không phải bà kì thị đồng tính.
Bà cũng chẳng phải người cổ hủ, thiển cận gì.
Bà đã từng xem phim, cũng xem báo, thấy vài cặp nam nam yêu nhau cũng không thấy có vấn đề gì lắm.
Nhưng đến khi chuyện xảy ra trên người con của mình bà lại cảm thấy rất khó chấp nhận.
Cho dù đối phương không phải là Tinh Húc mà một cậu con trai khác bà cũng không thể tiếp nhận nổi.
"Mẹ…"
"Mẹ mệt rồi.
Mẹ muốn về phòng suy nghĩ một lát."
"Để con đưa mẹ lên."
"Không cần.
Con tự lo liệu cho bản thân đi.
Tốt nhất đừng để cho bố con biết.
Ta sợ ông ấy sẽ không chịu được."
Sử Hồng im lặng.
Thái độ của mẹ có hơi sai lệch với suy đoán của cậu.
Tuy rằng cậu biết mẹ sẽ không đồng ý ngay nhưng không nghĩ rằng bà lại kì thị tình cảm đồng giới như vậy.
Cậu không biết mình nên thuyết phục như thế nào.
Lúc này Tinh Húc nhắn tin muốn gọi video.
Sử Hồng liền nhanh chóng chạy lên lầu về phòng, khoá cửa cẩn thận.
Xong cậu leo lên giường, chủ động gọi video cho anh.
"Để em yên tâm anh muốn cho em nhìn thấy anh đang uống thuốc."
"Làm vậy rất tốt.
Cứ phát huy nhé.
Bất cứ lúc nào anh uống cũng phải gọi video cho em."
"Thế lỡ như lúc đó em đang dạy thì làm sao anh gọi video cho em được?"
Sử Hồng suy nghĩ một chốc rồi đáp:
"Vậy anh quay clip rồi gửi cho em."
"...!Được." Giám sát cũng kinh thật.
"Vậy mới ngoan chứ."
"Em có chắc là đang khen lão công của em hay đang khen con cún vậy?"
"Khen uống thuốc giỏi thì không phải ai cũng khen như vậy sao?"
Tinh Húc cười trừ: "Em chỉ khen thôi à? Phải có quà chứ?"
"Chúng ta ở xa nhau như vậy em muốn gửi quà cho anh thì làm thế nào được?"
"Gửi qua video là được mà."
Sử Hồng ngớ người.
Có cái gì có thể gửi qua video được chứ? Chỉ có mấy thứ đại khái như hình ảnh gì đó thôi.
Cậu nhìn Tinh Húc, cẩn trọng hỏi:
"Anh lại có chủ ý quái đản gì thế?"
"Sao lại quái đản? Em đang nghĩ đến cái gì vậy?"
"Chả có gì.
Thế anh muốn tặng cái gì?"
Tinh Húc nhìn vẻ mặt đề phòng của Sử Hồng cảm thấy rất buồn cười.
"Chúng ta đêm nào cũng ngủ cùng nhau, anh sớm đã quen rồi.
Đêm nay không có em, anh sợ sẽ khó ngủ lắm."
"Rồi sao? Anh muốn em ru anh ngủ?"
"Không cần mất công vậy đâu.
Chụp ảnh kho.ả thân của em gửi cho anh nhìn.
Anh chắc chắn có thể ngủ ngon."
"Anh đi chết đi!" Sử Hồng đỏ mặt mắng.
Cái tên này gọi video cũng có thể giở trò lưu manh được.
Tinh Húc phá lên cười: "Anh mà chết thật thì em sẽ ở goá đấy!"
"Em còn lâu mới ở goá.
Anh mà chết em sẽ đi kiếm một cô gái xinh đẹp, đáng yêu cưới làm vợ, sinh thật nhiều con.
Em sẽ sống thật hạnh phúc."
"Em nói cái gì?"
Mặt Tinh Húc bỗng chốc tối sầm.
Tuy rằng cái chuyện anh chết gì đó chỉ là anh đùa cho vui, nhưng dù chỉ là đùa anh cũng không muốn Sử Hồng đem chuyện sẽ cưới một cô gái khác để đùa với anh.
Sử Hồng nhìn sắc mặt đó của Tinh Húc đã đoán