Sau khi ở bệnh viện tập vật lý trị liệu thêm bốn ngày nữa, Tinh Húc quyết định xuất viện.
Lúc này anh đã có thể đi lại và hoạt động một cách bình thường, trừ việc chưa thể hoạt động mạnh.
Sau khi xuất viện, Đường Ngân đón Tinh Húc về nhà mình.
Sau đó hai người cùng lên lầu, vào phòng ngủ của ông, căn phòng mà từ khi mẹ mất Tinh Húc chưa một lần bước vào.
Không ai biết hai người nói với nhau những gì.
Liễu Mạn và Tinh Thần đã ra ngoài dành không gian lại cho hai cha con họ.
Sau khi quay lại họ thấy Tinh Húc đang ngồi trên bàn ăn mỳ.
Nhìn dáng vẻ khá là bình tĩnh cứ như thể chưa từng xảy ra chuyện gì trước đó.
Nhìn thấy hai người họ quay về Tinh Húc mỉm cười chào.
Tinh Thần hỏi: "Bố đâu rồi?"
"Vẫn đang ở trên lầu."
"Hai người nói chuyện ổn chứ?"
"Chẳng có gì là không ổn.
Anh ăn xong rồi." Tinh Húc đứng dậy.
"Anh đi tìm vợ anh đây."
Tinh Húc tiến tới trước mặt Liễu Mạn cúi đầu trước mặt bà:
"Dì, xin dì hãy yên tâm giao A Hồng cho con.
Con hứa với dì sẽ mãi mãi yêu thương và bảo vệ em ấy, sẽ không để em ấy bị tổn thương hay đau khổ.
Con mong dì hãy tin tưởng gả A Hồng cho con."
Không chỉ Liễu Mạn kinh ngạc đến cứng đờ người mà Tinh Thần cũng sửng sốt không kém.
Lần đầu tiên cậu thấy anh mình kính cẩn nghiêm trang nói như vậy với một người.
Ngay đến bố còn chưa từng được anh nói với thái độ kính cẩn đến vậy.
Trong đầu cậu chợt nghĩ phải học hỏi tình huống này thật tốt để sau này cũng sẽ nói chuyện với bố mẹ Kì Kì như thế.
Liễu Mạn bị thái độ của Tinh Húc làm cho choáng váng, có chút tiếp nhận không nổi.
Trong mắt của bà cậu con trai cả của Đường Ngân là một tồn tại phi hiện thực.
Cậu ta quá tài năng, quá chói sáng, quá bá đạo, cảm giác như một bậc đế vương vậy.
Đến mức tuy bà là mẹ kế của Tinh Húc trên danh nghĩa nhưng bà lại cảm thấy mình không xứng.
Bà đối với Tinh Húc trước giờ vẫn luôn có một sự tôn trọng đặc biệt.
Cẩn thận, dè dặt, chưa từng một lần tranh cãi hay phản đối.
Bản thân Tinh Húc trước giờ cũng đối xử với bà rất tốt.
Lý do ban đầu bà phản đối con trai mình với Tinh Húc ngoài việc cậu là con trai của Đường Ngân còn bởi vì bà cho rằng Tinh Húc không thật lòng với con mình.
Một người xuất sắc như cậu ta làm sao lại có thể yêu đương với một người con trai tầm thường như Sử Hồng.
Ít ra cũng phải là một vị tiểu thư gia thế giàu có, học trường Harvard hay một trường quốc tế nào đó thật nổi tiếng.
Yêu đương với con mình chẳng qua chỉ là cảm thấy mới lạ, chơi đùa một thời gian sẽ bỏ thôi.
Nhưng sau khi vụ tai nạn xảy ra, Lộ Sinh Nguyên đã kể cho bà nghe mọi chuyện bà mới biết mình đã sai rồi.
Có thể Tinh Húc bá đạo khác người nhưng trong tình yêu cũng ngọt ngào, nồng nhiệt và sâu sắc hơn bất cứ ai.
Cách mà cậu ấy cúi đầu kính cẩn xin bà gả con trai đã khiến bà chân chính cảm nhận được điều đó.
Giao con mình cho một người thế này có gì mà không yên tâm chứ.
"Dì đồng ý.
Dĩ nhiên là đồng ý rồi.
Hai đứa nhất định phải sống thật hạnh phúc."
"Con cảm ơn dì."
"Hôm nay con xuất viện, A Hồng có nói sẽ nấu cho con một bữa thật ngon nhưng dặn dì không được nói cho con biết.
Chắc hẳn bây giờ thằng bé đang ở nhà đấy."
"Vâng.
Con cảm ơn dì nhiều lắm.
Con đi đây."
Tinh Húc cúi đầu lần nữa rồi vội vàng rời đi.
Tinh Thần nhìn thấy cảnh này cũng cảm thấy vui lây.
Cậu quay qua nói với Liễu Mạn:
"Dì ơi, giờ con công khai luôn có được không?"
Liễu Mạn hơi sựng lại.
Trong thời gian Tinh Húc nằm viện, Tinh Thần từng đánh tiếng với bà về việc nó cũng đang quen một cậu con trai.
Bà nghĩ một hồi rồi nói:
"Để một thời gian nữa đi."
...***...
Đường Ngân đi lại trong căn phòng, xem rất kỹ từng bức ảnh, xem xét từng đồ vật, sau đó đứng giữa căn phòng, nhìn rất lâu.
"Anh đang muốn trả những thứ kia về chỗ cũ sao?"
Đường Ngân không quay đầu lại nhìn vợ, ông vẫn mãi nhìn chăm chăm vào khoảng không trước mặt.
"Anh đã thay đổi trong căn phòng này quá nhiều, muốn trả lại nó như nguyên vẹn cảm thấy thật khó.
Những bức ảnh kia không nỡ tháo xuống nhưng lại không biết phải để đâu mới phải."
"A Húc nói muốn tháo chúng xuống sao?"
"...!Không có."
Tinh Húc cũng không nói thích, chỉ đơn giản nói: "Tùy ông."
"Vậy… hai người đã làm hoà chưa?"
"Chưa.
Hoặc có lẽ sẽ không bao giờ có thể làm hoà được."
"Sao cơ? Không phải hai người chỉ là hiểu lầm thôi sao? Anh đã giải thích cho thằng bé chưa?"
"Không đơn giản như em nghĩ đâu.
Không đơn thuần chỉ là hiểu lầm.
Anh đã hủy hoại cả tuổi thơ của nó, hủy hoại gia đình của chính mình.
Làm sao có thể nói tha thứ cho anh dễ dàng như vậy được."
Liễu Mạn không khỏi thất vọng.
Vậy là hai cha con họ vẫn không thể làm hoà sao?
"Nhưng anh cảm thấy bây giờ như vậy cũng khá tốt.
Ít ra thì từ giờ nó sẽ không tránh mặt anh nữa.
Vậy cũng là rất tốt rồi."
"Thật… thật sao ạ?"
Thực tế sau khi biết được toàn bộ sự thật Tinh Húc không nói một câu nào giống như thế.
Nó chỉ nói:
"Tôi muốn ông phải sống thật lâu để chứng kiến chúng tôi hạnh phúc để còn kể lại cho mẹ tôi sau khi ông xuống mồ."
Nói như thế không phải là đã cho ông một cơ hội rồi sao?
...***...
Tinh Húc lái xe rất nhanh về nhà mình.
Lúc anh về đến nơi thì không thấy Sử Hồng ở đó.
Mọi thứ trong nhà kể từ lúc anh nhập viện vẫn còn giữ nguyên, không có gì thay đổi.
Trong nhà cũng rất sạch sẽ, không khí vẫn rất ấm cúng chứng tỏ Sử Hồng vẫn luôn sống ở đây.
Tinh Húc phì cười.
Sử Hồng đúng là mạnh miệng.
Kiên quyết nói chia tay với anh nhưng vẫn chăm sóc cho tổ ấm của hai người chu