Ngày hôm sau, ba người ngồi cùng nhau trong thư phòng của Tinh Húc để bàn kế hoạch.
Trong phòng lúc đó ngoài trừ họ còn có các ảnh vệ thân tín của ba người.
“Ta đã cho người điều tra.
Đứng đầu Nhật Nguyệt Lâu là một thuật sĩ tên Phượng Cẩn.
Hắn vốn là thuật sĩ xuất thân từ Hoàng Doanh sau đó thì thoát ly rồi tự lập một tổ chức sát thủ và đó chính là Nhật Nguyệt Lâu bây giờ.
Nếu chúng ta đã quyết định xâm nhập từ đại bản doanh của chúng thì xử lý tên này chính là vấn đề mấu chốt.”
Tinh Húc trải một bức tranh vẽ một nam nhân tuấn mỹ lên bàn.
Đó là bức tranh vẽ Phượng Cẩn do hắn nhờ người hoạ lại theo miêu tả.
“Chúng ta có ba người, không sợ không xử lý được hắn.
Nhưng cái đám sát thủ thuộc hạ của hắn cũng không thể xem thường.
Nếu không phải là những thị vệ nội cung thì sợ không thể đối phó được chúng.”
“Chuyện này ta đã có tính toán.
Mục đích của chúng ta lần này đi không phải để diệt trừ toàn bộ tổ chức Nhật Nguyệt Lâu.
Chuyện đó chỉ trong một thời gian ngắn là không khả thi.
Ta muốn chúng ta đánh sập đại bản doanh của chúng, bắt sống được Phượng Cẩn.
Chỉ cần nắm được Phượng Cẩn còn sợ không khống chế được bọn chúng sao?”
Lăng Tuyết và Khúc Phong nghe xong đều cảm thấy rất hợp lý.
Nếu chỉ là tóm Phượng Cẩn thì chỉ cần ba người họ và một đội quân nhỏ tinh nhuệ là đủ.
“Trước khi hai người đến ta đã cho chuẩn bị bom khói và dược gây mê gần đủ rồi.
Hai người có muốn đi xem không?”
“Tinh Húc, ngươi đúng là tuyệt vời thật đấy! Ta đã ngứa mắt cái tổ chức đó lâu rồi.
Bây giờ có thể diệt trừ chúng đúng là sảng khoái không gì bằng.” Khúc Phong cười phá lên.
“Ta đưa các người đi xem những thứ ta đã chuẩn bị, sau đó chúng ta cùng vào cung.
Đã đến đây rồi hai người cũng nên chào phụ hoàng một tiếng.”
“Được.
Đó là việc dĩ nhiên mà.”
...***...
Sau mấy ngày thăm dò biết được hôm nay hoàng hậu đến chùa cầu an, Sử Hồng tranh thủ vào cung thăm Tử Lâm.
Kể từ lúc Tử Lâm rời khỏi phủ thái tử hắn còn chưa gặp lại thằng bé lần nào.
Lần trước có cơ hội gặp mặt thì bị hoàng hậu kéo đi.
Hắn chỉ gửi lại cái tạ nhỏ cùng một bức thư cho Tử Lâm.
Dù sao với chuyện tập luyện của thằng bé hắn vẫn muốn quyết tâm đến xem trực tiếp thế nào, sức khỏe có tiến bộ gì hơn không.
Đang theo Cảnh Điền dẫn vào cung đến chỗ lục hoàng tử thì Sử Hồng đột ngột nhìn thấy một người.
Một người mà hắn không hề muốn giáp mặt, nhất là trong thời gian này.
Tinh Húc dẫn hai người kia vào hoàng cung bái kiến hoàng thượng, đang trên đường về thì tình cờ gặp Sử Hồng đang đi từ hướng ngược lại.
Hai bên đứng sững nhìn nhau, không nói câu nào, vừa ngượng ngùng, lại vừa khó chịu.
Bọn họ không gặp nhau ba ngày mà cảm giác như đã trôi qua lâu lắm.
Sự kiện đó khiến cả hai phải nghiêm túc nhìn lại bản thân, cũng khiến họ cảm thấy hoang mang, khó chịu và chưa sẵn sàng đối mặt với nhau một lần nữa.
“Sử huynh đệ, chúng ta lại gặp rồi.
Không ngờ lần này là ở trong cung nha.”
Sử Hồng nhìn thấy Khúc Phong đi bên cạnh Tinh Húc thì rất ngạc nhiên.
Có thể đi bên cạnh thái tử đi lại trong cung như thế này khẳng định thân thế y không tầm thường.
Còn có nữ tử tuyệt sắc đi bên cạnh Tinh Húc.
Không hiểu sao hắn lại cảm thấy nàng đang nhìn hắn đầy địch ý.
Hắn cười xã giao đáp lại:
“Khúc huynh, không ngờ gặp lại nhau sớm vậy.”
“Hai người quen nhau à?” Tinh Húc ngạc nhiên.
“Hôm qua đã gặp nhau ở ngoài kinh thành rồi.
Ta có kể với ngươi rồi đấy.
Không ngờ có thể gặp lại sớm như vậy.”
Tinh Húc nhíu mày.
Đây chính là người mà Khúc Phong miêu tả là “dễ thương, thú vị” sao? Hắn nhìn sang Sử Hồng tức giận.
Sau khi nói lời cắt đứt quan hệ với hắn thì quay qua quyến rũ tên này?
Khúc Phong tiến đến gần Sử Hồng, niềm nở:
“Lần đó vẫn chưa biết rõ thân phận nên không giới thiệu rõ ràng được.
Bây giờ chúng ta đều là người trong cung thì ta cũng không cần che giấu làm gì.
Giới thiệu lại nhé, ta tên Khúc Phong, là thuật sĩ của Thần Quốc.”
Đồng tử hơi rung lên vì kích động.
Sử Hồng không ngờ hắn lại gặp được thuật sĩ của Thần Quốc dễ dàng thế.
Ngay từ đầu đã gặp rồi.
Nếu vậy hi vọng trở về của hắn càng thêm sáng sủa đúng không?
“Ta tên Sử Hồng.
Ta...”
“Đủ rồi.” Tinh Húc đột nhiên chen ngang.
“Thân phận thuật sĩ không phải gặp ai cũng có thể tùy tiện nói ra như vậy đâu.
Còn ngươi, vào cung làm gì?”
Sử Hồng lườm mắt nhìn Tinh Húc.
Tên này lại phát điên cái gì?
“Ta vào cung làm gì là việc của ta, liên quan gì đến ngươi?”
Tinh Húc nhìn hộp bánh mà Sử Hồng cầm trên tay, lạnh lùng hỏi tiếp:
“Ngươi đây là đến thăm Tử Lâm sao?”
“Đúng vậy.
Thì sao?”
“Nếu ngươi đã không muốn có liên hệ gì với ta thì đến gặp Tử Lâm làm gì?”
“Chuyện ta quý Tử Lâm, muốn đến thăm đệ ấy thì liên quan gì đến ngươi? Sao ngươi nhiều chuyện thế nhỉ?”
“Tử Lâm là đệ đệ ta, dĩ nhiên là có liên quan.”
“Ngươi phát khùng à? Không lẽ không muốn có liên hệ gì với ngươi thì không được gặp những người có liên quan đến ngươi à? Nói vậy là ta cũng không được gặp cả bệ hạ luôn có phải không?”
Biết rõ ràng mình đuối lý nhưng Tinh Húc vẫn cố tình chống chế:
“Nói chung ta nói không được là không được.
Ta cũng sẽ nói với Tử Lâm không cho phép gặp ngươi nữa.”
Sử Hồng nổi giận: “Ngươi có bệnh à?! Nổi điên gì thế?”
“Đúng.
Ta nổi điên đó.
Ngươi có thể làm gì?”
Sử Hồng tức giận.
Hắn không hiểu nổi rốt cuộc Tinh Húc nổi điên cái gì.
Không lẽ chỉ vì mấy lời nói ngày hôm đó mà trút giận lên hắn sao? Nhưng rõ ràng là y sai trước.
“Không gặp thì không gặp.
Xem ngươi cản ta được bao lâu.”
Sử Hồng phất tay áo bực bội quay về, nhưng trước đi vẫn lịch sự cúi chào Khúc Phong.
Khúc Phong vui