Ban đầu khi Sử Hồng kể câu chuyện về việc đập tan tành Nhật Nguyệt Lâu một cách đầy may mắn kia Tinh Húc đã bán tin bán nghi.
Nhưng bởi vì hắn nhận ra sư phụ trong câu chuyện của Sử Hồng mới quyết định tin y một lần.
Bởi trước giờ hắn vẫn luôn tin rằng sư phụ luôn ở đâu đó dõi theo mình, cho nên việc sư phụ ra tay giúp đỡ khiến hắn rất vui.
Nhất là từ lúc Sử Hồng dần dần chấp nhận những hành vi ngày càng thân mật của hắn thì hắn lại càng cho rằng đây là cơ hội cho bản thân.
Nghĩ lại thì dường như tất cả những chuyện này đều là Sử Hồng cố ý làm thế để lấy lòng tin từ hắn, để hắn không nghi ngờ y.
Tinh Húc hắn cả đời này ngoài trừ mẫu hậu và Tử Lâm thì không hoàn toàn tin tưởng bất kì một ai, cho dù với cả ảnh vệ thân tín của mình Kim Yến.
Nhưng hắn thích Sử Hồng.
Hắn nhận ra mình càng ngày càng thích y.
Hắn muốn dành tất cả những gì tốt đẹp nhất cho y để chuộc lại những lỗi lầm hắn đã gây ra với y trong quá khứ.
Vậy mà kết quả hắn nhận được lại là sự phản bội.
Tinh Húc càng nghĩ càng tức giận.
Hắn chỉ muốn bóp chết y ngay lúc này.
"Ta hỏi lại lần nữa: có phải ngươi là tay trong của Phượng Cẩn không?"
Sử Hồng đã đoán được là Tinh Húc sẽ rất giận khi biết mình lừa y nhưng không tưởng tượng được là y lại giận dỗi đến thế.
Ánh mắt y nhìn hắn như căm thù.
"Chuyện này ta có thể nói riêng với ngươi không?"
"Tại sao không thể nói công khai ngay tại đây mà phải nói riêng? Ngươi lại muốn lợi dụng tình cảm của huynh ấy để tiếp tục lừa huynh ấy sao? Muốn cầu xin huynh ấy tha thứ cho sự phản bội của ngươi?"
Mỗi câu Lăng Tuyết nói ra chẳng khác gì đổ thêm dầu vào lửa.
Gương mặt Tinh Húc càng ngày càng đen hơn.
Sử Hồng càng kiên quyết phải kéo Tinh Húc tránh xa cô ả này.
"Ta sẽ không trả lời bất cứ câu hỏi nào của ngươi trừ khi chúng ta nói chuyện riêng."
Tinh Húc lạnh lùng nắm lấy cổ áo Sử Hồng lôi đi.
Lăng Tuyết chạy lên phía trước cản lại.
"Tinh Húc, huynh nhất định đừng để y lừa.
Huynh nhớ lại đi.
Từ lúc huynh đón y từ bên ngoài về y đã lừa huynh rất nhiều lần rồi.
Ngay cả tình cảm của huynh, y cũng chỉ xem đó là công cụ để lợi dụng thôi."
Cảnh Điền vốn luôn đứng ở bên ngoài, đột nhiên nghe ồn ào nên chạy vào bên trong.
Hắn không chứng kiến mọi chuyện từ đầu.
Lúc hắn vào thì đã nghe thấy Sử Hồng nói muốn gặp riêng thái tử.
Thấy Lăng Tuyết lao vào cản trở, hắn rất hiểu tình hình mà chạy tới cản cô ta lại.
"Lăng tiểu thư, tiểu thư nên tôn trọng thái tử điện hạ một chút.
Điện hạ đã quyết định muốn nói chuyện riêng với thế tử rồi.
Xin tiểu thư đừng cản trở."
"Ngươi không có quyền lên tiếng ở đây.
Ngươi là thuộc hạ thân tín của Sử Hồng.
Ngươi cũng cùng một giuộc với y, cùng y lừa bọn ta đúng không?"
Sử Hồng thấy nguy cơ Cảnh Điền cũng sẽ bị liên lụy vội nói: "Không đúng.
Chuyện này từ đầu đến cuối chỉ có một mình ta làm.
Cảnh Điền không liên quan gì cả."
Tinh Húc vẫn còn nhớ cuộc đối thoại giữa Sử Hồng và Cảnh Điền lúc hắn mới tỉnh dậy.
Rõ ràng Cảnh Điền đã biết mọi chuyện nhưng im lặng.
Nhưng bây giờ Sử Hồng nói thế là lại thêm một lần nói dối hắn.
Gương mặt hắn càng thêm âm trầm.
"Kim Yến, đem Cảnh Điền nhốt lại.
Khi nào có lệnh của ta mới được thả ra."
Cảnh Điền vốn định im lặng.
Bởi hắn sợ mình mà bị bắt thì không thể cứu được chủ nhân ra.
Nhưng giờ thái tử cũng muốn bắt hắn đi, hắn vội vàng quỳ xuống nói:
"Điện hạ, xin điện hạ hãy nghe thế tử nói hết.
Thế tử không cố ý lừa điện hạ.
Người chỉ muốn bảo vệ điện hạ thôi."
Tinh Húc không có chút biểu hiện nào khác ngoài trừ sự giận dữ.
Hắn lôi xềnh xệch Sử Hồng ra ngoài hành lang.
Cảnh Điền còn định nói tiếp nhưng bị Kim Yến lôi đi.
Hắn nói: "Ngươi tốt nhất nên im lặng cho ta.
Chủ tử đang rất tức giận.
Ngươi còn tiếp tục nói nếu chủ tử nổi giận giết ngươi thì không ai cứu nổi chủ nhân ngươi đâu."
"Kim Yến, chủ nhân của ta chỉ muốn cứu thái tử.
Ngươi phải tin ta."
"Ngươi nói với ta thì có ích gì.
Phải xem thái độ của chủ tử thế nào.
Bình tĩnh chút đi.
Có chuyện gì ta sẽ báo cho ngươi biết."
...***...
Sử Hồng bị Tinh Húc đẩy thẳng vào phòng mình rồi đóng cửa lại.
Đoạn Tinh Húc khoanh tay ngồi xuống ghế lạnh lùng hỏi hắn:
"Thế nào? Giờ nói được rồi chứ?"
"Được.
Ta sẽ kể tất cả mọi chuyện với ngươi."
Sử Hồng kể lại cho Tinh Húc nghe bắt đầu từ lúc Thanh Ngôn và Phượng Cẩn đến tìm hắn ngay giữa đêm khuya cho đến lúc ở Đại bản doanh của Nhật Nguyệt Lâu, không dám bỏ sót bất cứ chi tiết nào.
Sử Hồng kể xong mới ngẩng đầu quan sát thái độ của Tinh Húc.
Và kì lạ thay y gần như không có biểu hiện nào khác ngoài sự lạnh lùng.
"Ngươi cho rằng bịa ra một câu chuyện như vậy thì ta sẽ tin?"
"Ta không bịa đặt.
Ta nói thật."
"Lúc ở Nhật Nguyệt Lâu ngươi cũng khăng khăng nói với bọn ta rằng lời ngươi nói là thật.
Còn hùng hổ kể đủ thứ chứng minh lời mình nói nữa.
Đến bây giờ ta cũng không biết được trong những lời kể của ngươi lời nào mới là thật."
Sử Hồng sững người.
"Tuy ta và sư phụ làm sư đồ với nhau chỉ vỏn vẹn ba năm ngắn ngủi nhưng ta hiểu người.
Sư phụ tính cách phóng khoáng, yêu thích tự do, phải trái đều phân rạch rõ ràng.
Làm sao có thể có quan