Sử Hồng không biết nên trả lời câu hỏi này thế nào.
Cậu chỉ xoa đầu Vĩ Kỳ nhẹ nhàng nói:
"Hôm nay em mệt rồi.
Để bọn anh đưa em về nhà nghỉ ngơi."
Vĩ Kỳ không nói gì nữa mà ngả người dựa vào Sử Hồng.
Cậu đã quá mệt rồi.
"Sao hai đứa lại rủ nhau đi uống rượu chứ? Thằng nhóc này trước giờ có uống rượu đâu.
Uống đến bao nhiêu mà mềm oặt thế này."
"A Hồng! A Hồng đến đón tôi rồi sao?" Tinh Thần ôm chầm lấy Tinh Húc, rúc đầu vào hõm cổ anh mà dụi khiến anh thấy ngứa ngứa, lập tức lôi cậu ấy ra.
"Cái thằng này, đã say đến độ không nhận ra ai với ai rồi."
Tinh Húc nhìn mà xót xa.
Tuy rằng thằng nhóc này là tình địch nhưng cũng là em trai anh.
Thấy em trai sa sút, thảm hại như thế sao có thể không xót xa đây? Nhưng cho dù là vậy anh cũng không chấp nhận nhường người.
Tình yêu là thứ duy nhất không thể trao đi đổi lại được.
Anh dứt khoát vác Tinh Thần lên vai đi ra ngoài.
"A Hồng, em đến nhanh thật đấy." Bạch Vân Phong tiến tới tay bắt mặt mừng.
"Nhận được tin nhắn của anh là em đến ngay rồi.
Cảm ơn anh."
"Anh cũng không ngờ lại gặp em trai cậu ở đây, còn trong hoàn cảnh thế này."
Tinh Húc nhìn ra sau, thấy cảnh này mà nhíu mày.
Tên kia lại là thằng nào?
"Chuyện gia đình em có hơi phức tạp, có dịp anh em mình gặp nhau, em sẽ kể cho anh nghe."
"Được rồi.
Không cần lo lắng.
Chuyện em không muốn nói thì anh sẽ không hỏi.
Đưa cậu ta về trước đi."
"Vâng.
Hôm nào em mời anh uống nước.
Em đi trước."
Sử Hồng đỡ Vĩ Kỳ ra ngoài.
Cậu nhóc này không ngờ lại uống rượu tốt thế.
Người nồng nặc mùi rượu nhưng lại chưa thực sự say.
Không biết cuộc sống của cậu ấy đã từng trải qua những gì.
"Anh Phong, đó có phải là đàn em mà anh từng kể với em không? Người từng hôn mê suốt một năm không tỉnh ấy." Cô bạn gái của anh hiếu kì chạy đến hỏi.
"Đúng rồi đấy.
Nhưng trông biểu cảm của em lạ thế? Có chuyện gì à?"
"Anh Phong, cậu ấy rất đẹp.
Một thụ hoàn hảo đấy.
Chuyện của cậu ấy chắc chắn rất thú vị.
Bữa nào anh gặp cậu ấy cho em đi theo với."
Bạch Vân Phong kinh ngạc há hốc mồm.
"Cái gì mà một thụ hoàn hảo? Em có nhầm không? Cậu ấy là trai thẳng đó."
"Trai thẳng mà tìm được một anh công vừa ý thì cũng cong tất.
Được rồi.
Nhớ bữa nào giới thiệu cậu ấy cho em đó."
Bạch Vân Phong nghe mà toát mồ hôi.
Không hiểu cô bạn gái mình định làm gì.
...***...
Sử Hồng đưa Vĩ Kỳ về nhà mình và ngủ ở trong phòng của cậu.
Tinh Thần thì trực tiếp bị anh trai đem vào bồn tắm xối nước cho tỉnh rượu.
"Anh, anh làm cái gì thế hả? Muốn em ngộp chết sao?"
"Yên tâm.
Không chết được.
Đã tỉnh táo chưa hả? Không biết uống rượu mà nốc cho lắm vào."
Tinh Thần rũ người.
Thần trí cậu đã tỉnh táo đôi chút nhưng cả người mệt lử, không muốn cử động.
Cậu cứ ngồi vậy trong bồn tắm, không đứng dậy.
Tinh Húc cáu tiết, mắng:
"Em có còn là thằng đàn ông không? Thất tình thì đi uống rượu.
Em muốn chết thì không cần chọn cách ấu trĩ thế.
Ngay bây giờ anh có thể lập tức giết em."
Tinh Thần ngẩng đầu, ánh mắt thẫn thờ nhìn anh trai.
"Tại sao đối thủ của em lại là anh? Tại sao anh cũng thích A Hồng chứ? Nếu người trong phòng lúc đó không phải anh có lẽ em cũng không khổ sở như thế.
Không phải lúc trước anh từng nói anh không thích con trai sao? Lúc đó là anh nói dối em à?"
"..." Bởi bản thân anh mày lúc ấy cũng nghĩ mình là trai thẳng chứ sao.
Ai biết được sau này lại bị tên Sử Hồng kia bẻ cong chứ.
"Tuy A Hồng nói anh ấy không có tình cảm với anh nhưng em biết chắc chắn không phải thế.
Dựa vào tính cách của A Hồng, nếu không thích anh tuyệt đối sẽ không để anh hôn anh ấy.
A Hồng nói thế chỉ đơn giản vì ghét em thôi."
Tinh Húc có hơi băn khoăn không biết có nên nói sự thật cho em trai biết thật ra mình cũng chỉ bị xem là thế thân hay không.
Sau một hồi suy nghĩ anh thấy với tình trạng của thằng nhóc bây giờ biết càng ít lại càng tốt hơn.
"Nếu em đã cảm thấy không có hi vọng thì rút lui đi.
Cần gì phải hành hạ bản thân như thế?"
Tinh Thần siết chặt bàn tay, vai hơi run lên.
Răng cậu nghiến chặt.
"Em không cam tâm.
Em vẫn còn chưa kịp làm gì thì đã bị anh ấy từ chối thẳng thừng.
Em không có quyền tức giận hay sao? Em không thể buồn, không thể uất ức sao?"
"Vậy hôm nay em uất ức, em tức giận đã xả hết chưa?"
Tinh Thần vịn thành bồn tắm để đứng dậy nhưng vẫn khá loạng choạng.
Cậu tóm lấy vai của Tinh Húc để đứng vững.
Ánh mắt nhìn thẳng vào anh và nói:
"Em không muốn chịu thua dễ dàng như vậy.
Em muốn được cạnh tranh sòng phẳng với anh.
Chừng nào hai người còn chưa comeout thì sẽ không có chuyện em dừng lại đâu."
Tinh Húc mỉm cười đầy thách thức.
"Được.
Để anh xem khả năng của em đến đâu."
...***...
Sử Hồng nhẹ nhàng đóng cửa ra khỏi phòng, lúc quay ra thì đã thấy Tinh Húc đứng gần đó từ lúc nào khiến cậu giật mình.
"Tinh Thần thế nào rồi?"
"Ngủ rồi.
Em để Lục Vĩ Kỳ ngủ ở phòng em thì em ngủ ở đâu?"
"Xuống phòng khách ngủ.
Ghế salon ở đấy đủ dài."
"Sao phải thế? Qua phòng anh ngủ đi.
Giường của anh đủ lớn."
Sử Hồng lườm mắt nhìn Tình Húc.
Người này mặt càng ngày càng dày rồi.
Nói những lời đó mà không chút ngượng ngùng.
"Nhìn anh thế làm gì? Anh thề sẽ không làm gì em đâu."
"Có cho anh cũng không dám."
Tinh Húc ghé mặt lại gần cậu, hỏi nhỏ:
"Em thử cho xem anh có dám không."
"Anh…"
Dám.
Anh ta chắc chắn dám.
"Nào, đi thôi."
"Đi đâu chứ? Anh… Khoan đã!"
Tinh Húc đột ngột ôm Sử Hồng lên rồi đi xuống lầu.
"Anh làm gì vậy hả? Bỏ tôi xuống!"
"Bố và dì đang ở dưới lầu đó.
Nếu em muốn họ nhìn thấy cảnh này thì cứ là tiếp đi.
Anh không ngại đâu."
Sử Hồng tức giận cắn môi.
Tên khốn này đúng là biết ức hiếp người khác.
"Anh định đưa tôi đi đâu?"
"Em cứ nhất định muốn ngủ phòng khách nên anh đành cưỡng chế đưa em về phòng mình thôi."
Sử Hồng đỏ mặt, vừa tức lại vừa ngượng.
Cái tên này không những lưu manh, còn bá đạo, cứ thích làm theo ý mình thế à.
"Tôi không muốn ngủ ở phòng anh.
Bỏ tôi xuống!"
"Không được.
Nếu bỏ ra em chạy mất thì sao.
Anh đã nói rồi, anh sẽ không làm gì em.
Em sợ anh đến thế cơ à?"
Sử Hồng vốn định đấm vào ngực Tinh Húc nhưng vừa thấy những vết bầm tím trên ngực ẩn hiện sau cổ áo kia, cậu lại không nỡ xuống tay.
Rốt cuộc vẫn là mềm lòng.
Sử Hồng nghĩ một hồi cảm thấy mình không nên quá lo lắng như thế.
Bản thân mình có võ, sức chiến đấu lại chẳng thua kém gì anh ta.
Nếu anh ta dám có hành động sàm sỡ với cậu, cậu tin