Edit: Miêu Ngư
Trường An không sống quá mười sáu tuổi. Năm đó y chết, Triệu Tử Khâm cũng chỉ mới mười lăm tuổi.
Trường An chết đuối, khi cả người nổi trên mặt hồ mới được mọi người phát hiện. Là thị vệ tuần tra ban đêm phát hiện, một tiếng thét lên dọa cả tòa hoàng thành. Thái y nói thuốc cũng không có tác dụng, hết cách xoay chuyển.
Hoàng hậu khóc lóc thảm thiết rung trời. Không chống đỡ được hôn mê cạnh Trường An người đã lạnh ngắt.
Lúc Triệu Tử Khâm chạy đến thì đã đông nghịt người, trầm mặc quỳ gối trong đêm tối, tiếng khóc như thuỷ triều một lần lại một lần đầy mãnh liệt. Hắn suýt chút không đứng vững, dũng khí lại gần nhìn Trường An cũng không có.
Rõ ràng hôm qua hắn còn hỏi y muốn con mồi gì, mấy ngày sau đi săn sẽ bắt về cho y. Khi đó Trường An còn cười hắn, "Nếu huynh muốn một con sói trắng, đệ cũng có thể bắt về sao?"
Triệu Tử Khâm vỗ ngực, tựa như chắc chắn đáp, "Có là sói trắng đi chăng nữa, làm sao có thể tránh được mũi tên của đệ!"
Trường An cười nhìn hắn, ánh mắt như có như không khiến người ta không nhìn ra được, cuối cùng mới nói, "Huynh không cần sói trắng, đệ bắt cho huynh một con thỏ là được."
Còn chưa đi săn, Trường An liền đi.
Linh cữu Trường An được đặt trong cung Trường Xuân. Một toà cung thành vốn khí phái đẹp đẽ, trong một đêm lại treo đầy cờ trắng, tràn đầy tang thương.
Hoàng hậu đang mặc áo tang đứng trước linh cữu, cúi đầu khóc không thành tiếng, cho đến khi gặp Triệu Tử Khâm, bà mới bình tĩnh lại, run rẩy hỏi một câu.
"Lúc Trường An gặp chuyện không may, con ở đâu?"
"Mẫu hậu..." Hắn nghẹn ngào, yết hầu chuyển động lên xuống, lại không thể nói nên câu thứ hai.
"Thân thể Trường An vốn yếu ớt, trong đêm lạnh, ta cũng không thể cho y xuất cung. Hôm qua y muốn đi gặp con, ta không đồng ý, ai mà nghĩ..."
Hoàng hậu nói đến đây, lời nói dần chuyển sang nức nở, khóc thành tiếng.
Triệu Tử Khâm không biết giải thích thế nào, chỉ trầm mặc, sững sờ nhìn linh cữu.
Hoàng hậu không nói sai, Trường An vốn định xuất cung để gặp hắn. Nếu không phải hắn nói Cố tiểu thư ở thành Nam định ngày hẹn Trường An, có lẽ sẽ không phát sinh chuyện này.
Cố tiểu thư là người Trường An vừa gặp đã sinh tình, y chưa bao giờ thổ lộ cho người ta. Nhưng Triệu Tử Khâm cũng không cần y nói, chỉ trong khoảnh khắc, hắn cũng nhìn rõ tâm sự của Trường An.
Trường An từ nhỏ đã có bệnh, bảo rằng không sống nổi quá mười tám. Lời này Triệu Tử Khâm đã quên nghe thấy ở đâu. Nhưng từ lúc biết rõ chuyện này, dù là giả hay thật, hắn cũng liều mạng đối tốt với Trường An.
Trường An thích gì, hắn đều nghĩ cách lấy cho y, đến cả vị trí Thái tử sau này, hắn cũng có thể cho y.
Cuối cùng, Trường An lại chết năm mười sáu tuổi.
Hoàng đế sai người tra rõ chuyện này, bất luận hung thủ là ai, đều lăng trì xử tử. Triệu Tử Khâm ở ngoài Minh Hoa cung quỳ suốt một ngày, mới có thể xin được thánh chỉ tự tay điều tra vụ này.
Hắn vài ngày không ngủ, cuối cùng trước ngày đưa tang phá được án. Kẻ gϊếŧ người là thuộc hạ của Triệu Tử Khâm.
Hắn nghĩ cũng không nghĩ đến, thủ phạm lại là người của mình.