Edit: Miêu Ngư
Trước cửa cung Trường Xuân có thị vệ trông coi, trong phòng lại có thị nữ giám sát. Ta nghĩ nát đầu cũng không có cách nào chạy thoát được. Ta cùng lắm chỉ có thể nhẹ giọng hướng bọn họ khẩn cầu. Nhưng cho dù có tốn bao nhiêu nước bọt, bọn họ cũng vẫn như đầu gỗ, một lời cũng không thốt ra. Ta nóng nảy, trực tiếp tháo xuống cây trâm trên đầu, kề cổ đe doạ bọn họ thả ra ngoài.
Thị nữ thấy ta như thế, hét to một tiếng, không ngừng khuyên nhủ muốn ta tỉnh táo lại.
Với ta mà nói, đã làm đến mức này thì còn gì là sợ, hét lớn.
"Nếu không thả ta ra ngoài, ta lập tức chết ngay tại đây!"
Có người hoảng hồn, vội vàng để thị vệ bên ngoài đi bẩm báo cho hoàng hậu. Ta cũng không quan tâm lắm, hoàng hậu coi trọng hài tử trong bụng ta như vậy, làm sao có thể nhìn ta chết được. Nhưng mà để bà tới đây, ta ít nhiều sẽ gặp chút phiền toái. Lòng ta gấp gáp, vội vàng ngăn cản trước một bước.
"Các ngươi nếu dám bước một bước, thì chờ mà nhặt xác ta đi."
"Thái tử phi, ngài tuyệt đối đừng xúc động."
Ta nghiêm cẩn nghe động tĩnh bên ngoài, những người kia đoán chừng cũng bị ta hù doạ, không dám cử động nữa. Ta lại giục, "mau mở cửa nhanh."
Ta biết nếu ta làm thế này sẽ khiến bọn họ khó xử, nhưng ta cũng là bất đắc dĩ. Thật lâu sau không nghe thấy tiếng mở cửa, ta mới cuống quýt hô lên.
"Không muốn ta chết thì nhanh mở cửa ra."
Lời này vừa thốt ra, cánh cửa đang đóng có chút động tĩnh. Ta di chuyển đến bên cửa, ánh mắt nhìn chằm chằm thị nữ trong phòng, trong lòng thầm tính toán nên chạy như thế nào cho an toàn.
Trong lúc ta đang suy nghĩ, cánh cửa kia có người đẩy ra, sau đó một bóng người duyên dáng, bước chân ổn trọng đi đến. Hoàng hậu uy nghi, nhìn thấy hành vi của ta cũng không nóng nảy, ngược lại cười nhạo mấy tiếng.
"Ta tưởng con còn có bản lĩnh gì, thì ra cũng chỉ là thủ đoạn thấp kém này."
Ta cầm chắc cây trâm, đâm sâu hơn vào da thịt, hơi đau. Ta cũng không để ý, lời nói không hề nghĩ ngợi vuột ra khỏi miệng.
"So với thủ đoạn của mẫu hậu, việc làm của ta rõ ràng không tính là gì."
Hoàng hậu cũng không thèm để ý lời mỉa mai của ta, lại nói.
"Ta vốn muốn che chở cho con, đây là con cố ý muốn chết, ta cũng không cần phải ép buộc bản thân làm gì."
Lời nói đến đây, hoàng hậu dừng lại, khóe miệng cong lên, cười lạnh. Đưa tay cho người hầu lui ra ngoài, thần bí nói.
"Có điều trước khi con chết, phải cho con biết một ít sự tình."
Ta cũng không đáp, nhìn