“Duyệt nhi, con chúng ta sẽ mạnh mẽ giống như nàng, đừng lo lắng!” Hàn nói bằng giọng an ủi.
Hai người cứ lặng lẽ đứng bên cạnh đứa trẻ, Duyệt nắm chặt tay của Hàn nhẹ nhàng chạm vào gương mặt của con, để Hàn cảm nhận được niềm vui của người làm cha.
“Hàn, chúng ta nên đặt tên cho con là gì?” Duyệt suy tư hỏi.
“Họ Bắc Thần, tên chỉ một chữ Vũ, Vũ giống trong từ lông vũ, rồi sau này con sẽ giống chú chim nhỏ, tự do tự tại mà bay nhảy, nàng thấy sao?” Hàn cảm nhận được từng hơi thở của Duyệt, ánh mắt trống giống cứ hướng về phía cô.
“Bắc Thần Vũ, giống như chú chim nhỏ tự do tự tại mà bay nhảy, thật đáng ngưỡng mộ! Ha ha…” Duyệt thì thầm.
Đột nhiên Hàn nắm chặt tay cô hơn, giọng trầm xuống: “Ngưỡng mộ ư, đợi nàng giải được độc xong, ta sẽ đi xin với phụ hoàng, nhường lại ngôi thái tử, đến lúc ấy, chúng ta sẽ cùng sống cuộc sống tiêu diêu, như vậy nàng sẽ không cần phải ngưỡng mộ nữa!”
Không chỉ có Duyệt ngưỡng mộ cuộc sống tự do ấy, thật ra chính chàng cũng rất ngưỡng mộ, rất mong muốn.
“Thứ độc thiếp mang trong mình liệu có thể giải không?” Lời nói của Duyệt có chút tự ti.
“Có thể chứ, nhất định sẽ có cách!”
Tuy câu trả lời ấy chính chàng cũng không chắc chắn nhưng chàng vẫn tin tưởng, nhất định kì tích sẽ xảy ra.
Không biết đã bao lâu, Tiểu Thúy khệ nệ bưng một thùng thuốc mới bước vào, nhìn hai người, cô có lặng đi đôi chút, tiếp đó vội vàng nói: “Thái tử bệ hà, thái tử phi, hai người trở về nghỉ ngơi đi, chỗ này cứ để nô tì lo là được rồi.”
Tu La Sát và Lạc thần y sắc mặt thoáng chút nghi hoặc nhìn Ngạo.
“Người khẳng định là làm như vậy, người phải biết là Túy Hồng Nhan một khi đã chuyển sang người ngươi, không đầy hai canh giờ ngươi sẽ mất mạng! Mà làm như vậy cũng chưa chắc đã có thể loại bỏ hoàn toàn độc dược trong người Duyệt, làm không tốt, người sẽ phải hi sinh mạng mình một cách vô ích đấy.” Lạc thần y nói gấp gáp.
Túy Hồng Nhan đến nay vẫn chưa có thuốc giải, tuy cách của Ngạo nghe có
vẻ được, nhưng cũng không thể chắc chắn là thất sự có hiệu quả.
“Không cần biết có tác dụng hay không, ta đã quyết định rồi! Thời gian không thể kéo dài, nếu như chất độc trong cơ thể Duyệt lan rộng ra thêm e là sẽ rất khó cứu chữa! Tối nay đi! Ta sẽ nghĩ cách làm cho Duyệt ngất đi, ta mong các người cứu được cô ấy xong đừng nói sự thật với cô ấy, ta sợ cô ấy lại tự trách mình mất.” Gương mặt Ngạo lúc này vô cùng phức tạp.
“Ta không đồng ý!” Đột nhiên, tiếng của Hàn vang lên từ sau lưng, tiếp đó Hiên Viên Thần dìu chàng bước về phía họ.
Vừa rồi Hien Viên Thần kiểm tra vết thương nơi bụng Duyệt xong, chàng vốn định cùng Hiên Viên Thần tới chỗ Lạc thần y cùng bàn về việc Túy Hồng Nhan, nhưng vừa đúng lúc nghe được cuộc hội thoại của Ngạo và Lạc Thần y.
Ngạo muốn hi sinh bản thân, không cần biết là hắn tự nguyện hay không, chàng chỉ biết là DUyệt nhất định không đồng ý chuyện đó.
“Hàn, việc ta đã quyết, sao phải hỏi ý kiến huynh!” Ngạo lạnh lùng nói.
“Lục đệ, nếu đệ thật sự muốn đổi tính mạng của đệ lấy tính mạng của Duyệt nhi, với tính cách của Duyệt ta e là cô ấy sẽ không sống nổi mất, hơn nữa, cô ấy cũng quan tâm đến đệ, sao có thể giương mắt nhìn đệ hi sinh vì cô ấy! Nếu thật sự cần mạng đổi mạng, thì ta là chồng của nàng, thê tử của ta ta phải tự mình cứu lấy!”
Ánh mắt Hàn trống rống nhìn vào khoảng không trước mặt, giọng chàng kiên định hơn bất cứ ai.
Nếu như thật sự cần hi sinh một người để đổi lấy mạng sống cho Duyệt, thì phải để một kẻ tàn phế như chàng, vì thê tử yêu thương mà làm một việc sau cuối.
Truyện convert hay :
Giang Thần Đường Sở Sở