Mặc Vương đứng đá vào chân Chiêu Phong một cái.
Chiêu Phong chẳng thấy đau, cũng chẳng kêu lên một tiếng nào.
Mặc Vương nhìn đứa cháu trai này ngu ngốc đến bất lực.
" Ăn nói luyên thuyên, ai bắt Đàm Nhu đi cũng không biết thì làm sao mà cứu.
"
Chiêu Phong tròn mắt đáp lại.
" Con biết.
"
Mặc Vương khó hiểu.
Suy luận kiểu của ngươi cũng ra nữa à.
Mặc Vương khua tay.
" Nói tiếp đi.
"
" Mã Bằng nói hắn thân thủ cao, lại có nhiều thứ thuốc kì lạ trên người, giống như là thuốc khói dùng để bỏ trốn của hắn, Bùi Anh hắn cố tình hét lên giữa chợ và cố ý cắp theo một cô nương y phục trắng là dùng kế điệu hổ ly sơn kéo dài thời gian để họ đưa nàng ấy đi mà không có dấu vết gì, làm việc rất âm thầm, hơn nữa chúng ta đang ở Bắc Quốc cho nên những đặc điểm đó rất giống người ở Bắc Quốc, Đàm Nhu không quen biết người ở Bắc Quốc là người Bắc Quốc biết nàng ấy, người luôn muốn có được nàng ấy chính là lũ hoàng tộc kia, nhưng nếu như tính ra mấy tên đó đều có quyền và thế, nếu muốn bắt nàng ấy thì chỉ cần hô hoán người tới bắt, không cần phải tốn công như vậy.
"
Chiêu Phong đi lại nãy giờ cũng được mấy vòng rồi nhưng Mặc Vương hiểu và có chút không hiểu, khuôn mặt người cứ nhăn nhó, khó ở, khó hiểu.
Chiêu Phong dừng chân lại.
" Chốt lại thì hắn là người không có quyền, nhưng là người hoàng tộc, lũ hoàng quyền này duy chỉ có tứ hoàng tử là không có tiếng nói, hắn muốn bắt Đàm Nhu đi duy chỉ có một chuyện, Đàm Nhu là người Nhị Quốc có thể giải oan cho mẫu thân hắn.
"
Bấy giờ Mặc Vương mới nhận ra một điều, thì ra tên tiểu tử này không ngu ngốc như người nghĩ, rất giỏi suy luận.
Chỉ là không biết chuyện đó có đúng hay không, còn chuyện Đàm Nhu bị Tứ Vương bắt đi thì là thật, Mặc Vương giả vờ như đang ngẫm.
" Tứ thúc, người đừng có giả vờ im lặng nữa.
"
Mặc Vương lúc đó mở cửa đi ra, Chiêu Phong đi theo sau mà không để ý đến Hiên Trung Phiên ở phía sau, khuôn mặt mẩn đỏ lên.
Mặc Vương đã ân cần lật người huynh ấy lại để huynh ấy nghỉ ngơi cho thoải mái.
Chỉ là những đốm đỏ kia là gì thì chưa rõ.
Chiêu Phong đi theo Mặc Vương mà sốt sắng lên, Mặc Vương xuống dưới lầu đứng trước quầy hàng nhìn tiểu nhị rồi quay ra sau nhìn Chiêu Phong.
Mặc Vương hất mặt ra hiệu.
Trả tiền đi.
Chiêu Phong đang ngơ ngác thì nhìn thấy tiểu nhị nhìn mình cười, chìa tay ra.
" Quan khách muốn trả tiền phòng ạ?"
Chiêu Phong mới liếc mắt nhìn Mặc Vương, đường đường là vương gia của Vong Quốc mà lại không có tiền trả tiền phòng, Chiêu Phong hất tay áo, rút lấy túi tiền trên thắt lưng mình ra đưa hết cho tiểu nhị.
" Trừ dần đi.
"
Tiểu nhị vui vẻ gật đầu, Mặc Vương cười trừ.
Chiêu Phong nhanh chân bước đến, điềm tĩnh hỏi người.
" Tứ thúc, bao giờ thì chúng ta đi.
"
Mặc Vương nhún vai.
" Cần gì đi, chúng ta chỉ việc chờ thôi.
"
Chiêu Phong khó hiểu, đồ nhi của mình bị bắt đi mà Mặc Vương lại không chút lo âu nào, trái lại còn rất thản nhiên chờ Đàm Nhu trở về.
Chiêu Phong kích động hơn.
" Nhưng mà, sao nàng ấy có thể tự về được.
"
Mặc