Đàm Nhu khi đi tiễn Chiêu Phong đã vô thức nhìn vào khoảng không, nhìn chàng ấy trên lưng ngựa thúc ngựa chạy đi nỗi hổ thẹn trong lòng nàng dâng lên.
Lừa chàng ấy như vậy thật không tốt, gieo hạt vào lòng tin của chàng ấy nhưng lại không tưới nước thì làm sao cây có thể lớn được, đến lúc chàng biết được ta đã lừa chàng thì lúc đó chết tâm, tình cảm cũng sẽ từ đó mà bay đi.
Đứng ở trước cổng thành, nàng đứng chờ trồng như người mất hồn, Lục Nguyệt là muội muội của nàng, là một cô nương ngây thơ như vậy nếu gả đến Bắc Quốc thì chẳng phải là cho họ cơ hội dẫm đạp lên bông hoa trắng tinh ấy sao, nàng suy nghĩ rất nhiều có phải chăng nàng làm như vậy là sai rồi.
Đàm Nhu mơ hồ nhìn vào khoảng không trước mặt, Tuệ Liên đi tới đặt tay lên vai nàng mà gọi.
" Công chúa.
"
Đàm Nhu giật mình đôi chút, nàng nhìn Tuệ Liên ngơ ngác, Tuệ Liên trên tay còn cầm chặt thứ gì đó, Đàm Nhu đã đứng đây gần canh giờ rồi, người và ngựa cũng đã khuất bóng, thời giờ cũng sắp đến chiều, Đàm Nhu liền cúi người nhìn đôi chân của mình.
Tuệ Liên nhún người.
" Chúng ta có lên đường luôn không.
"
Đàm Nhu lắc đầu, nàng ngẩng mặt lên nhìn Tuệ Liên, Tuệ Liên lúc này liền thấy hai mắt Đàm Nhu như rươm rướm nước, hai khoé mắt đỏ lên, Đàm Nhu nhìn Tuệ Liên rồi chớp mắt liên tục, nàng gắng gượng nói.
" Hôm nay bỗng dưng lại có chuyện này, để mai rồi đi, sáng mai chúng ta lên đường.
"
Đàm Nhu thở dài, Tuệ Liên cũng nhìn theo hướng hồi nãy mà Đàm Nhu nhìn, tỷ ấy mỉm cười, đột nhiên vô thức nói.
" Giảng hoà rồi.
"
Đàm Nhu không hiểu chuyện gì.
" Hả?"
Tuệ Liên mỉm cười nhìn Đàm Nhu đang nhìn mình ngơ ngác, Tuệ Liên xoè tay ra, nằm gọn trong lòng bàn tay của Tuệ Liên là một sợi dây chuyền bạc, hoa văn trông rất quen mắt, Đàm Nhu hình như trước kia thấy Khanh Bình luôn đeo trên cổ.
Đàm Nhu bật cười nhìn Tuệ Liên.
" Cũng chịu nói chuyện lại rồi sao.
"
Tuệ Liên ngại ngùng.
" Gỡ bỏ khúc mắc, nói chuyện lại rồi.
"
Đàm Nhu mỉm cười đi trước, nàng nói.
" Vậy, về thôi.
"
Tuệ Liên đi theo sau thật sự không giấu được sự vui vẻ trong ánh mắt của tỷ ấy.
Chiêu Phong, Mã Bằng và Khanh Bình vừa ra khỏi chợ đã phi ngựa như bay, Chiêu Phong thấy Đàm Nhu hứa với mình như vậy liền không sao tả nổi niềm vui này.
Chiêu Phong cùng với cận vệ nghỉ lại tại quán trọ, ở chung một phòng với nhau, ba tên nam nhân bỗng như đàn sói tụ họp, trên bàn ăn, Chiêu Phong vẫn đang từ tốn ăn thì Khanh Bình lại luôn cười mỉm kể lại chuyện.
" Tuệ Liên tỷ nói chuyện lại với đệ rồi.
"
Mã Bằng liền cười kể.
" Đệ không biết đâu, trước đó ta cố ý hỏi đệ từ chỗ muội ấy, ánh mắt muội ấy hằm hằm nhìn ta, đáng sợ lắm, ta còn tưởng hai người sẽ không bao giờ nói chuyện lại chứ.
"
Chiêu Phong vừa nghe vừa cười, chén rượu trên tay chàng ấy vơi đi một ít, Khanh Bình lại nhìn Chiêu Phong rồi nhắc đến Đàm Nhu.
" Lần này gặp lại Đàm Nhu đệ nhất thời không biết phải xưng hô như thế nào, trước giờ đệ tưởng Đàm Nhu là một cô nương bình thường sống cùng với nghĩa phụ chứ.
"
Mã Bằng bật cười.
" Đàm Nhu vốn là công chúa, nhưng mà muội ấy không sống trong cung, đệ được nhận nuôi sau ta mấy năm liền nên không gặp được Đàm Nhu, hồi bé muội ấy nghịch ngợm lắm, bây giờ lớn rồi cho nên tính khí có phần thay đổi chút thôi.
"
Chiêu Phong không nói gì từ đầu bữa ăn tới giờ, chỉ an nhiên ngồi nghe kể chuyện rồi cười.
Mã Bằng thấy Chiêu Phong cười mỉm như vậy thì liền trêu.
" Điện hạ, người cười như vậy có phải là Đàm Nhu nói sẽ lấy người không.
"
Chiêu Phong nhìn hai cận vệ mà cười, chàng ấy có vẻ vui lắm, trước giờ nếu không ở bên cạnh Đàm Nhu sẽ không bao giờ