Tiểu Hạnh thấy Đàm Nhu nói vậy cũng không cố hỏi, mặc dù Đàm Nhu luôn bao dung, hỏi han nàng nhưng cũng là phận tôi tớ, Tiểu Hạnh cũng hiểu bản thân không thể liên can nhiều như vậy.
Mấy lần thượng triều vừa rồi thái tử điện hạ của Vong Quốc không chịu đến, lấy cớ thân thể không khoẻ để trốn tránh, ở đông cung cũng không thấy thái tử đi đâu nhiều, hình như người chỉ ru rú ở trong thư phòng, từ ngày Lục Nguyệt đến Chiêu Phong đi ra khỏi thư phòng đến lần thứ ba là chuyện hiếm thấy.
Chiêu Phong không phải cố ý làm khó Lục Nguyệt, mà trong lòng chàng vốn dĩ là khó chịu, chàng không muốn gặp ai hết, bây giờ tâm trạng của chàng ấy còn không tốt gấp nhiều lần bình thường, việc chàng ấy đã mấy đợt thượng triều không đi là rõ ràng nhất cho tâm trạng của chàng ấy, đến hôm nay là ngày thứ tám Chiêu Phong luôn ở trong thư phòng rồi, ngoài Mã Bằng và Khanh Bình ra thì cũng ít người thấy được Chiêu Phong.
Lục Nguyệt cũng trầm ngâm, ban đầu đến đây Lục Nguyệt vẫn luôn giữ biểu hiện vui vẻ nhưng cứ thấy Chiêu Phong luôn ở trong thư phòng đó tự giam lỏng bản thân mình lại thì Lục Nguyệt lại dần dần trầm xuống, muội ấy được mọi người an ủi khuyên nhủ rằng chuyện này không phải do mình, nhưng Chiêu Phong lại hành xử như vậy thì muội ấy đã tự nhận lỗi về mình, nói chuyện cũng ngày càng ít đi, bình thường là tiểu cô nương hay cười thì bây giờ đã không thấy muội ấy cười nữa.
Tối muộn rồi, giờ này Chiêu Phong vẫn chưa chịu ra, Khanh Bình và Tuệ Liên đứng ở bên phòng đối diện đứng nhìn cánh cửa thư phòng.
Ở trong phòng này Lục Nguyệt đã ngủ được một lúc rồi, Mã Bằng hiện tại đang đi lấy thêm giấy, cả không gian ở đông cung như bức ép người ta gượng gạo đến chết, chuyện này không một ai dám mở miệng nói lại, chỉ thầm mong Chiêu Phong mau chóng lấy lại bình tĩnh.
Khanh Bình nghe nói mai sẽ thượng triều, cũng không biết Chiêu Phong có đi không, đệ ấy hỏi Tuệ Liên.
" Tuệ Liên tỷ, tỷ nghĩ điện hạ ngày mai có hồi tâm chuyển ý đến thái hoà điện thượng triều không?"
Tuệ Liên thấy Mã Bằng bê chồng giấy đi đến trước cửa thư phòng, đẩy cửa đi vào trong đó, ánh sáng nến thắp lên trong đó sáng chói vô cùng, biết Tuệ Liên không trả lời mình, Khanh Bình thở dài nói tiếp.
" Mọi người mấy ngày nay đều giống như người vô hồn vậy, từ lúc đệ gặp tỷ muốn thấy tỷ cười một lần thôi cũng không được, đệ thấy Đàm Nhu gạt tỷ và Lục Nguyệt đến đó một mình cũng là có chủ ý cả, chắc Đàm Nhu cũng không mong tâm ý của mình lại đổi ra được sự bất hạnh như vậy.
"
Tuệ Liên lập tức quay ra nhìn Khanh Bình, ánh mắt bất ngờ cùng với biểu hiện lạnh lùng nữa, Khanh Bình cảm thấy mình hình như vừa nói gì đó không đúng.
Khanh Bình nắm lấy tay Tuệ Liên.
" Là đệ lỡ lời, đều là những lời ba hoa tỷ đừng để ý.
"
Tuệ Liên lắc đầu.
" Ta không sao hết, lời đệ nói có lý đó, Đàm Nhu trước giờ đều suy nghĩ cho người khác, vì muội ấy nghĩ rằng cuộc đời của mình ngắn ngủi như vậy có thiệt thòi cũng chẳng sao, miễn là người muội ấy yêu thương được hạnh phúc là được.
"
Tuệ Liên đối mặt với Khanh Bình.
" Thật ra ta cũng không muốn bày ra vẻ mặt này cho đệ thấy, như vậy ta sẽ giống như là một con người khó tính, làm cho đệ không có hào cảm với ta mất, chỉ là ta đi theo công chúa trước kia chuyện gì người cũng giãi bày với ta, lần này bị lừa thì liền nhất thời không chấp nhận được.
"
Khanh Bình mỉm cười.
" Tỷ trong mắt đệ giống như là thần tiên vậy, vừa xinh đẹp lại dịu dàng.
"
Cuối cùng thì Tuệ Liên cũng bật cười, đôi chim uyên liền nhìn nhau cười.
Mã Bằng đẩy cửa đi ra, Tuệ Liên và Khanh Bình nhìn theo bước chân của Mã Bằng đi tới, Mã Bằng gượng cười nhìn hai người