Nhưng rồi nàng nấp trên trần nhà đã thấy vụ vụng trộm của Lý Dung và Manh Vệ, nàng nắm chặt bàn tay dệt lên chữ nhịn trong lòng.
Đàm Nhu thương phụ hoàng, Đàm Nhu hồi cung cũng là vì thương người, nàng cũng mong muốn sự tự do ngoài kia.
Nàng muốn sau này nàng đi không còn ai muốn hãm hại phụ hoàng nữa, để sau khi không có nàng bên cạnh thì Hiên Vương vẫn là một quân vương không ai có thể hãm hại.
Tối đó Đàm Nhu về đến cung đã vội vã đi tìm thanh kiếm của mình, Đàm Nhu lau sạch kiếm rồi ngồi đờ đẫn bên cửa sổ.
Chiêu Phong bên cung đối diện cũng ngồi cạnh cửa sổ nhưng chẳng biết đang ngắm gì.
Chàng thấy ở Nhị Quốc cũng giống như ở Vong Quốc vậy, không có chút tự do nào, bị ràng buộc như vậy vốn không phải là điều chàng muốn, nỗi lòng của chàng cũng chỉ có thể khẽ nói lên một câu để thể hiện.
" Thật là tẻ nhạt.
"
Không biết đã qua bao lâu nữa nhưng tin hoàng hậu thân thể mệt mỏi đã lan đến tai nàng, Đàm Nhu tính kế trong đầu đã đến lúc ra tay rồi.
Hôm đó buổi thượng triều kết thúc Lý Dung nhận tin dữ ở nhà thì đã mau chóng trở về, Đàm Nhu bám theo rồi giết hắn trên đường về.
Lý Dung đúng là một tên cáo già, Đàm Nhu giao chiến với hắn đã bị hắn cho một đao lên cánh tay suýt nữa thì bị phế.
Chiều đó Đàm Nhu tự nhốt mình trong phòng, nàng tự băng bó vết thương, tự mình bôi thuốc rồi tự mình chấn an bản thân, nàng vừa mặc áo lại thì liền thở dài.
Tin Lý Dung chết chắc đã lan đến tai Manh Vệ rồi.
Đang nghĩ xem tiếp theo nên làm gì thì tiếng phá cửa cái " rầm " làm nàng giật mình.
" Chiêu Phong? "
Tuệ Liên vội vã chạy lại.
" Công chúa người sao vậy?"
Mã Bằng cũng chạy theo sau, Chiêu Phong biết nàng làm sao mà như thế còn Mã Bằng và Tuệ Liên thì lại không hiểu chuyện gì.
Chiêu Phong lại gần sờ vào vết thương của nàng, chàng cau mày lại mà nói.
" Nàng có thể gọi ta đi cùng mà?"
Đàm Nhu lại lần nữa gạt tay Chiêu Phong đi.
" Chuyện của ta liên quan gì đến huynh chứ.
"
Tuệ Liên mắt long lanh nhìn Đàm Nhu mà than.
" Công chúa, người làm sao mà như vậy? người không quan tâm đến bản thân mình đến vậy sao.
"
Đàm Nhu xoa nhẹ tay của Tuệ Liên mà an ủi.
" Muội không sao hết, tỷ đừng như vậy.
"
Chiêu Phong như lặng đi, chàng không biết nên nói gì nữa, dù