Đàm Nhu liền cười.
" Đúng vậy, vậy ngươi đoán đi những tên làm việc cho hắn thì có thể là ai được.
"
Đàm Nhu nói vậy rõ ràng là chơi trò đoán đố với Hàn Nhi, lời Đàm Nhu vừa nói xong đã hoang đường đến nỗi Hàn Nhi nhăn mày nhăn mặt lại đáp nàng.
" Chuyện này ngươi giỏi làm khó người ta quá, làm sao mà ta biết được mấy chuyện đó, ngươi tự đi mà hỏi hắn.
"
Đàm Nhu uống trà, nàng cũng không thể moi gì từ tên Tứ Vương đó, ngồi đây phỏng đoán cũng không phải là cách, Tứ Vương hành động âm thầm, hắn là người trong tối ném đá giấu tay cũng không ai biết là chiêu trò của hắn.
Hàn Nhi dướn người lên hỏi nàng.
" Nữ nhân Nhị Quốc trước giờ ta thấy đều rất xinh đẹp, Diễm Nhiên cô cô của ngươi ta cũng từng thấy rồi rất là xinh đẹp, ngươi sinh ra thì cô cô đã gả đến đây, ngươi đã thấy cô cô bao giờ chưa?"
Đàm Nhu bĩu môi.
" Thấy rồi, ta thấy trên bức hoạ rồi, nữ nhân Nhị Quốc mà bị chê xấu sao? Không có đâu.
"
Hàn Nhi lại cười.
" Vậy chẳng phải ngươi và Tứ Vương có liên quan sao, hắn là con trai của cô cô nhà ngươi, vậy ngươi! "
Đàm Nhu cau mày ngắt lời.
" Phải, hắn là biểu đệ của ta.
"
Hàn Nhi bật cười.
" Ngươi sinh sau hắn mấy năm liền, hắn lại là biểu đệ của ngươi, lần này ngươi nhân cơ hội leo lên đầu hắn ngồi, đạp cho hắn rơi xuống dưới không ngóc đầu lên được đi.
"
Đàm Nhu nhếch môi lên.
" Ngươi điên rồi, đây là Bắc Quốc, dù sao hắn cũng là hoàng tử Bắc Quốc ta có thể làm gì hắn chứ, nhưng mà leo lên đầu hắn ngồi bằng cách nào cơ chứ.
"
Hàn Nhi mỉm cười nhìn nàng, hai tay đặt lên trên bàn làm chỗ tựa người, Hàn Nhi nghiêng về phía trước tựa vào hai tay cười nói.
" Ngươi lấy đại tên nào đó trong vương thất là có thể leo lên đầu hắn rồi, ta thấy ngươi mới vào cung đã được rất nhiều hoàng tử để ý rồi.
"
Đàm Nhu cười khẩy.
" Nói quá, ta cũng chưa gặp được hết bọn họ lấy đâu ra nhiều người để ý ta.
"
Hàn Nhi nói tiếp.
" Bọn họ có sở thích kì quái, không biết chừng ngươi đã gặp họ rất nhiều lần rồi nhưng không nhận ra đó thôi.
"
Đàm Nhu cẩn trọng nhìn xung quanh, muốn nói xấu người khác cũng phải để ý một chút, nàng nhỏ giọng nói.
" Đúng là buồn cười, nếu như hành xử như vậy thì giống như một đám trẻ con, còn gì là hoàng thân quốc thích nữa.
"
Hàn Nhi không liên quan liền nhún vai.
" Ta cũng đâu phải là con ruột, bọn họ hành xử ta cũng không hiểu nổi.
"
Đàm Nhu nghiêm túc lại, chuyện này hãy còn dài, cũng phải chuẩn bị lâu mới có thể hành động, nàng nhìn Hàn Nhi nói.
" Hiện tại khó mà đưa ra chủ ý ngay được, để ta bàn với hắn rồi hành động sau, biết người biết ta trăm trận trăm thắng, chuyện này mà thua thì ta chết, ngươi và phụ mẫu ngươi cũng coi như dâng Bắc Quốc này cho một kẻ phản nghịch.
"
Hàn Nhi than thở.
" Chuyện này mà không liên quan đến Bắc Quốc thì còn lâu ta mới nhúng tay vào lũng bùn này, bẩn chết đi được.
"
Đàm Nhu đứng dậy đuổi khách.
" Đi đi, nán lại lâu sẽ làm người khác dị nghị ta.
"
Hàn Nhi mặt mày cáu bằn đứng lên, chén trà đó vẫn chưa uống Hàn Nhi không nỡ đành nhăn mặt uống hết.
Đàm Nhu thấy Hàn Nhi hậm hực bước đi thì liền gọi lại.
" Còn nữa, đừng có hành xử thân thiết như hôm nay, ta khó ăn nói với bọn họ lắm.
"
Hàm Nhi cười trừ.
" Được rồi, cũng khó xử cho ngươi, có chuyện gì cần ra giải vây ta cũng không ngần ngại đâu.
"
Đàm Nhu mỉm cười nhún người hành lễ