Về đến cung rồi, Đàm Nhu cầm chặt tranh nói với Hàn Nhi.
" Chuyện này phức tạp hơn muội nghĩ, muội cầm tranh trước để suy luận, ngày mai huynh ghé lại lấy đi.
"
Hàn Nhi gật đầu.
" Ta cũng đang suy luận đây, muội cứ cầm tranh trước đi, ngày mai đến chắc lúc đó chúng ta sẽ nghĩ ra thôi.
"
Đàm Nhu lại diễn tiếp, nàng nhún người hành lễ.
" Đa tạ nhị hoàng tử đã đưa tiểu nữ về, người về cẩn thận.
"
Hàn Nhi đưa tay ra chắp tay nhận lễ.
" Khách sáo rồi, hẹn gặp Tư Nhu cô nương vào ngày mai.
"
Hàn Nhi đi khuất, Đàm Nhu vẫn đang ngồi giữa sân suy tư.
Tranh lấy từ chỗ Tàng Các nàng mở sẵn để trên bàn, nhìn đi nhìn lại mấy hồi.
" Đường nét này nhìn như thế nào cũng không giống cô cô, sau khi sang đây lại thay đổi nhiều đến vậy sao?"
Nàng đang nước rối ren, nghĩ mãi chưa ra nên đã bực mình, nàng cuộn tranh lại đi vào trong phòng vứt tranh lên giường, Đàm Nhu ngồi trên giường vẫn không thể ngừng suy nghĩ.
Hai bức tranh này rõ ràng là không giống nhau, bức tranh ở Nhị Quốc chắc chắn không thể nào giả được, ta đã xem nó cùng với phụ hoàng mà, nhưng mà bức tranh này cũng ghi trưởng công chúa, chẳng lẽ không phải sao, hay là nhầm rồi.
Diễm Nhi là tên Diễm Vương Vương đặt cho người không thể nào sai được.
Đàm Nhu chợt nghĩ đến chuyện cô cô từng trốn khỏi đây, nàng vừa sắp nghĩ đến đoạn quan trọng thì Tiểu Hạnh đẩy cửa đi vào, hốt hoảng bẩm với nàng.
" Công chúa, có Tứ Vương muốn gặp người.
"
Đàm Nhu liền đứng lên.
" Sao lại gặp ta.
"
Đàm Nhu đi ra ngoài gặp Tứ Vương, hắn ngồi bên bàn trà đá giữa sân của nàng, còn ngông nghênh nhìn nàng nữa.
Đàm Nhu bước lại gần hắn.
" Sao ngươi lại đến đây.
"
Hắn mỉm cười đáp lại nàng.
" Không vui như vậy sao, ta đến để bàn chuyện thôi.
"
Đàm Nhu không kiêng nể hắn liền ngồi xuống, nàng mặt lạnh tanh.
" Chuyện cứu tiểu hoàng tử của Tam Minh sao?"
Tứ Vương nhìn nàng, thật ra chuyện đó cũng không hẳn là chuyện quan trọng mà hắn muốn nói, Đàm Nhu cũng biết hắn đến đây không chỉ là muốn bàn lại chuyện nhỏ nhoi đó.
Nàng vẫn điềm tĩnh chờ hắn nói, Tứ Vương liền đáp.
" Chuyện đó không quan trọng, ta đến đây chỉ là thấy ngươi và nhị huynh có vẻ thân thiết nên muốn đến bàn lại chuyện tiếp cận phụ hoàng thôi.
"
Đàm Nhu nhìn hắn cố ý hỏi.
" Thật sao?"
Tứ Vương cầm chặt chén trà, không biểu hiện gì, Đàm Nhu chính là đang chờ hắn nói, nàng ngồi yên nhìn hắn.
Hắn thở dài rồi nói với nàng.
" Diễm Vương Vương trước giờ là người cẩn trọng, tiếp cận cũng có chút khó, ta thấy ngươi đã thân thiết với nhị huynh như vậy thì chuyển mục tiêu đi, nhị hoàng tử dù là con nuôi nhưng chính là người có tiếng nói nhất nhì trong hoàng thất, chuyện này cũng dễ dàng cho ngươi.
"
Đàm Nhu thấy được ý định của hắn, hình như hắn đã dần nhận ra chuyện gì đó giữa nàng và Hàn Nhi, hắn đang muốn kéo nàng lại gần hắn để nàng là gián điệp bên Hàn Nhi, sau đó đạt được ước muốn liền muốn khử luôn Hàn Nhi, trong câu nói của hắn là Hàn Nhi có tiếng nói, ý là sẽ không tốt cho hắn, ắt hẳn sau này sẽ xử trí hắn.
Đàm Nhu cười trừ.
"