Hàn Nhi nhìn cánh cửa phòng vẫn không chịu mở ra, đã lâu như vậy rồi không biết hai người nói chuyện gì mà vẫn chưa xong.
Hàn Nhi sốt ruột không đợi được nữa liền đi đến đẩy cửa vào.
Chiêu Phong lúc này cũng đang định đi ra, cánh cửa đẩy vào như thế làm chàng ấy phải lùi lại về phía Đàm Nhu.
Đàm Nhu mệt mỏi chống đỡ, Chiêu Phong quay ra giữ lấy người nàng, mặt nhăn nhó nhìn Hàn Nhi.
" Không biết gõ cửa à.
"
Hàn Nhi giật mình, Tiểu Hạnh đi vào bên cạnh Đàm Nhu.
Hàn Nhi trước giờ nói hỗn với người khác thì nhiều còn người ta đâu dám nói lại huynh ấy, nghe Chiêu Phong gằn giọng với mình như thế liền không chịu.
" Ế, tên tiểu tử này còn dám quát ta, không biết trước biết sau.
"
Đàm Nhu bước lên trước ngăn lại, giọng nàng khàn lên tiếng.
" Đừng có cãi nhau, giờ là lúc nào rồi.
"
Hàn Nhi giận dỗi quay người đi, Đàm Nhu bất lực quay ra nói với Chiêu Phong.
" Chàng mau về đi.
"
Chiêu Phong không muốn so đo liền quay người đi luôn, trong người có đôi chút tức giận cũng không phát tiết, Đàm Nhu quay lại nói với Hàn Nhi.
" Hai người tính tình đều khó ở, huynh hạ cái tôi xuống một chút, không phải chuyện gì cũng hỗn hào được, chàng ấy cũng không thích nói cũng như là nhường rồi.
"
Hàn Nhi quay ra lại thêm mâu thuẫn.
" Muội nói như vậy có phải là càng mâu thuẫn hơn không, dựa vào đâu ta phải nhường hắn, hắn kém ta mấy tuổi lận, sao không bảo hắn nhường ta đi.
"
Đàm Nhu thở dài, thái độ của hai người này trước giờ đã khó hoà hợp, giờ còn không chịu hạ mình, nói lý cũng không nói được.
" Không phải mâu thuẫn, muội đâu có nói mình huynh phải nhường nhịn đâu, muội nói cả hai người mà, huynh bớt nói đi một chút, Chiêu Phong không nói thì hai người đã nhường nhau rồi.
"
Hàn Nhi quay đi, tâm trạng có vẻ còn khó chịu hơn, Đàm Nhu khó khăn ngồi xuống ghế, Tiểu Hạnh nhún người.
" Nhị hoàng tử, công chúa, nô tì lui xuống lấy ít cháo và đồ ăn cho hai người.
"
Cả hai không nói gì, Tiểu Hạnh đi xuống bếp lấy đồ.
Đàm Nhu và Hàn Nhi rơi vào trầm lặng, không một ai nói gì, đến cử động phát ra tiếng cũng không.
Đàm Nhu không nghĩ được nhiều, nàng đành rót trà ra mở lời trước.
" Ngồi xuống uống chút trà đi.
"
Hàn Nhi quay đầu nhìn, Đàm Nhu đã đặt chén trà ở đối diện mình, huynh ấy quay đi, nghĩ lại bản thân cũng có chút quá đáng liền đi đến ngồi xuống.
Tay cầm chén trà lên rồi lại bỏ xuống, Hàn Nhi nói.
" Thuốc trước đó ta đưa cho muội hình như không còn tác dụng rồi.
"
Đàm Nhu lấy từ trong tay áo dài thõng của mình ra lọ thuốc đó.
Nàng đặt lên bàn.
" Là cái này sao?"
Hàn Nhi cầm lấy lọ thuốc đó rồi đổi cho nàng lọ thuốc khác, lọ thuốc này lớn hơn.
" Liều độc này mạnh hơn, tà dược là dùng độc trị độc mà, bệnh tình càng ngày càng nặng cho nên liều lượng độc từng đó cũng không đủ áp chế.
"
Đàm Nhu cầm lấy rồi nhìn lọ thuốc mà cười.
" Bản thân lại có lúc thảm hại đến thế, đây là lần đầu tiên muội cảm thấy thân thể mình yếu đến như vậy, đến thở cũng khó khăn.
"
Hàn Nhi nhìn Đàm Nhu trước mặt trắng bệch như người sắp chết thế này liền thở dài.
" Đây mới là khởi đầu thôi, lần này là cơ thể muội lâu ngày không luyện tập đột nhiên dùng chiêu nên làm cho độc phát tác, còn về sau thì không cần làm gì độc cũng sẽ tự phát tác, sau ba lần phát tác nữa thì lúc đó muốn làm gì thì làm, muội không còn thời gian rồi.
"
Đàm Nhu bỗng nhiên bật cười, bây giờ trong nàng như đang le lói một hy vọng nữa, nàng hỏi.
" Đã từng có ai trị được hết độc này chưa?"
Nàng mong muốn điều gì từ câu hỏi đó, nàng muốn xác nhận lại bản thân mình liệu còn có cơ hội sống không, Hàn Nhi uống ngụm trà xong lắc