Tứ Vương lại có thái độ mạnh mẽ hơn.
" ổh, ngươi nghĩ ngươi có thể ra khỏi đây sao?"
Đàm Nhu thấy hắn hiểu biết hạn hẹp như vậy liền bật cười.
" Ngươi biết Đình Nguyên Xuyên có đúng không, vậy tại sao ngươi không hỏi hắn xem, ta đã cứu hắn như thế nào?"
Tứ Vương tỏ vẻ không quan tâm, hắn cũng không biết là Đàm Nhu giỏi tới cỡ nào lại có thể thoát khỏi hoàng cung rộng thế này.
Tứ Vương nói.
" Ngươi tự tin quá rồi đó.
"
Đàm Nhu bước đi, nàng quay người lại với hắn nói lại.
" Đàm Nhu ta đã muốn đi thì dù có lê lết để ra khỏi đây ta cũng sẽ làm.
"
Nàng đi vào phòng rồi đóng cửa lại, Tiểu Hạnh sau khi đi vào liền bị thái độ của nàng vừa rồi doạ sợ.
Đàm Nhu lại nghĩ đến thái độ của tên Tứ Vương vừa rồi.
" Hừ, tưởng rằng mình không ai để ý nên muốn làm càn sao.
"
Đàm Nhu quay ra thấy Tiểu Hạnh sắc mặt khó coi, nàng hỏi.
" Muội làm sao vậy? Sợ cái gì?"
Tiểu Hạnh không nói gì, Đàm Nhu biết là vừa rồi muội ấy sợ, dù gì thái độ vừa rồi nàng cũng chưa bao giờ thể hiện trước mặt muội ấy.
" Tiểu Hạnh, muội yên tâm chúng ta sẽ trở về Nhị Quốc sớm thôi, ta sẽ không để muội phải chờ lâu đâu.
"
Tiểu Hạnh nhún người.
" Nô tì đi chuẩn bị bữa trưa.
"
Đàm Nhu nhìn theo bóng muội ấy, hẳn là bị doạ đến khiếp sợ rồi.
Đàm Nhu vừa ngồi xuống giường mình liền có người đẩy cửa đi vào, cú đẩy cửa gấp gáp vội đóng lại.
Đàm Nhu vội đứng lên, là Chiêu Phong liền chạy tới, đi theo sau là Khanh Bình.
" Nhu Nhu.
"
Đàm Nhu đi đến hỏi.
" Sao lại đến đây?"
Khanh Bình thì quay người đi, Chiêu Phong không nói gì liền ôm lấy nàng, Đàm Nhu nhỏ bé trong tay chàng ấy, Chiêu Phong thì thầm với nàng.
" Chờ đến lúc Vong Quốc se lạnh, lá phong đổi màu ta sẽ đến đón nàng, nàng chờ ta chứ?"
Đàm Nhu dường như lừa dối quá nhiều thành quen, nàng liền đồng ý.
" Ta nhất định sẽ chờ chàng.
"
Hôm nay là ngày Chiêu Phong phải đi về, Đàm Nhu hứa với chàng ấy vào tiết trời thu sẽ gặp lại, Chiêu Phong cũng đâu phải là người ngốc nghếch như thế, chàng cũng có chút phần không tin liền đưa tay ra đòi ngoắc tay như đứa trẻ, chàng ấy bị Đàm Nhu lừa hết lần này đến lần khác, ngây ngô tin nàng, bám nhiếc lấy một người luôn luôn lừa mình, chỉ vì chàng yêu nàng ấy.
Đàm Nhu nhìn tay Chiêu Phong đưa ra trước mặt nắm lại để ra hai ngón cái và ngón út liền bật cười.
" Chàng là trẻ con sao, còn hành xử như vậy.
"
Chiêu Phong vừa mỉm cười nói.
" Để chắc chắn.
"
Đàm Nhu không cười nữa.
" Được rồi, chàng nói như vậy càng làm ta thấy ái ngại hơn, chúng ta nhất định sẽ gặp lại mà.
"
Đàm Nhu cũng đưa tay ra ngoắc tay với Chiêu Phong coi như giao ước, trong hình dáng người lớn của cả hai hiện lên hình dáng nhỏ bé lúc nhỏ, hai người cũng đã từng giao ước như thế.
" Sau này muội phải làm nương tử của ta đó, ta sẽ đến đón muội.
"
" Ưm, sau này muội sẽ lấy huynh, huynh đừng quên ta đó.
"
Đoạn tình cảm ngây thơ đó không nghĩ được rằng sẽ trở nên to lớn như thế, Chiêu Phong luôn ôm lấy đoạn tình cảm đó dành hết tất thảy thứ đẹp đẽ nhất cho nàng, Đàm Nhu vì không muốn liên lụy đến Chiêu Phong mà cố tránh né chàng, nhưng tình cảm đậm sâu càng không muốn tránh né, càng muốn