Đàm Nhu cùng với Thập Nhất Vương đi ra, những người ở đó đều nhìn về phía hai người, bọn họ đã cho rằng Thập Nhất Vương và Tư Nhu công chúa này có chút gì đó kì quái.
Thập Nhất Vương lại còn đưa nàng đến ngồi lại chỗ rồi mới đi về chỗ của mình, làm bọn họ vốn luôn nhìn nàng cứ mãi hướng mắt về phía nàng không thôi.
Đàm Nhu động đũa, hôm nay lại chỉ có vài món đạm bạc, chắc hẳn là ngày đầu cho nên ăn uống vẫn còn tiết chế.
Rau cải xào, thịt heo hun khói và canh củ cải.
Chỉ từng đó thôi Đàm Nhu động đũa đã muốn buông xuống, nhưng bọn họ cứ nhìn nên nàng cũng đành phải ăn.
Thập Nhất Vương nhìn nàng còn mỉm cười, Tứ Vương đã để ý vẻ mặt này, có một con tốt xinh đẹp như vậy là chuyện tốt cho hắn, hắn mừng tưởng đến lúc bọn họ nằm rạp xuống dưới chân hắn, hắn ngồi lên vị trí quân chủ thì liền bật cười.
Chứng thực là không ai để ý hắn thật, đại hoàng tử ngồi ở trên cùng, thấy Đàm Nhu kì lạ trước giờ nghe mấy lời đồn về nàng hắn đã không có ý tốt, lần này gặp thì có vẻ là Đàm Nhu không như lời đồn đó.
Thập nhị không ưa nàng, thấy các ca ca đều để ý Đàm Nhu thì liền bực mình.
" Đệ thấy cô ta đến muộn, thái độ còn kênh kiệu có gì hay ho đâu.
"
Đàm Nhu buông đũa nhìn về phía thập nhị ngồi ở bàn bên kia, thập nhị ngồi cuối cạnh thập nhất, nàng mỉm cười.
" Thập nhị hoàng tử, không phải là quan niệm của Bắc Quốc thoải mái sao, công chúa hoà thân có địa vị không kém gì với các hoàng tử, kính nể bề trên là hoàng thượng, hoàng hậu và thái tử sao, ta hành xử có gì không đúng sao?"
Đại hoàng tử được một phen mở mang tầm mắt, Đàm Nhu lại am hiểu lễ nghi của bọn họ như vậy.
Ổ, là một nữ nhân đáng yêu.
Thập Nhất Vương nói với thập nhị.
" Đệ đó, người ta là nữ nhân đệ không được nói như vậy.
"
Thập nhị không thèm nói nữa, có nói nữa thì cũng không có tác dụng gì.
Tam hoàng tử lần đầu tiên thấy nàng nhưng đã có thiện cảm, vì nàng trước đó đã cứu tiểu hoàng tôn của huynh ấy.
Huynh ấy nói với người hầu thêm chút đồ ăn cho Đàm Nhu.
Đàm Nhu vừa được người hầu đổi đĩa thịt thì liền ngơ ngác, người hầu nhìn nàng cười nói.
" Tam hoàng tử nói nô tì thêm cho người đồ ăn.
"
Đàm Nhu nhìn đĩa thịt đầy ụ trên bàn liền chối.
" Nhưng mà ta đã no rồi, không ăn được nữa.
"
Người đó lại cười nói.
" Đây là tấm lòng của tam hoàng tử.
"
Đàm Nhu nhìn về dãy ngồi của mình, nàng ngồi chỗ gần cuối, tức là ngồi chỗ thứ ba đếm từ trên xuống, nàng nhìn lên trên đó, vừa tính.
Tam hoàng tử thì ngồi trên cùng nhất sao?
Nàng nhìn lên đó, tam hoàng tử liền quay xuống vẫy tay với nàng.
Nàng lúc đó mới biết, tên thư sinh mặt non nớt này chính là tam hoàng tử.
Quả đúng là con của Diễm Vương Vương không ai có ngoại hình bình thường cả, sao mặt hắn lại có thể ngây ngô như thế.
Đàm Nhu liền cười trừ, nàng đã nghĩ đến cảnh hôm đó mình cứu tiểu hoàng tôn rồi.
Lát nữa hắn sẽ xuống đây bắt chuyện với ta cho mà xem.
Đúng như nàng suy đoán, trong lúc tiệc tàn rồi tam hoàng tử đi xuống chỗ nàng thật.
" Tư Nhu công chúa.
"
Đàm Nhu quay ra cười, nàng đứng lên, đi ra khỏi dãy ngồi đó để người hầu dọn dẹp.
" Tam hoàng tử có chuyện gì sao?"
Tam hoàng tử này liền cúi người với nàng.
" Đa tạ cô nương đã cứu tiểu tử nhà ta, đúng là ơn cứu mạng không sao chả hết.
"
Đàm Nhu cười trừ.
" Chuyện đó cũng lâu rồi, cứu