Chiêu Phong giật mình, bên kia có thôn nữ đeo giỏ thuốc sau lưng, chàng đứng lên kéo con ngựa của mình đi sang bên đó.
Thôn nữ tưởng chàng có ý đến bắt chuyện làm quen liền niềm nở.
" Công tử huynh từ đâu đến đây vậy?"
Chiêu Phong dè chừng đáp lại.
" Tại hạ đến từ An Châu.
"
Thôn nữ với nước da ngăm ngũ quan hài hòa, vóc dáng cao, thoại trông rất khoẻ mạnh cứ luôn mỉm cười với chàng.
Chàng cũng ngại ngùng, lần đầu tiên có một nữ nhân nhìn mình như thế.
Thôn nữ lại cười hỏi.
" Vậy huynh đi đâu?"
Chiêu Phong cười trừ đáp.
" Tại hạ đến Bắc Quốc.
"
Thôn nữ bất ngờ, Bắc Quốc cách đây xa xôi, không ngờ lại có người đi từ thành An Châu Vong Quốc đi đến đó.
" Huynh đến đó làm gì?"
Chiêu Phong nghĩ đến Đàm Nhu liền mỉm cười đáp.
" Tại hạ đến đó để đón nương tử.
"
Vẻ mặt thôn nữ liền ỉu xìu.
" Thì ra huynh đã có vợ rồi sao.
"
Chiêu Phong vẫn cười.
" Phải.
"
Chiêu Phong thấy nơi đây cây cối xanh tốt, chim hót líu lo, tâm hồn cũng như được chữa lành, nhìn thôn nữ trước mặt đeo giỏ thuốc lớn liền thuận miệng hỏi.
" Cô nương hành y sao?"
Thôn nữ lắc đầu.
" Không phải, người hành y là sư bá của ta, ta mới học được chút đỉnh nên ông ấy kêu ta đi lên núi hái thuốc.
"
Chiêu Phong gật đầu, nói nhăng nói cuội cho qua.
" Sư bá của cô nương chắc là một người y đức.
"
Thôn nữ không hiểu, nhưng nàng ta vẫn cười rất tươi nói về sư bá rất tự hào.
" Sư bá của ta rất giỏi đó, ông ấy được mọi người gọi là thần y.
"
Chiêu Phong vẫn gật đầu tỏ ý mới biết.
" Cô nương, vậy cô ở thôn nào vậy?"
Thôn nữ cười đáp.
" Ta ở thôn Đại Phong, một ngọn gió lớn không sợ bão táp.
"
Đâu ra lại có câu như thế, nhưng biểu hiện này của thôn nữ làm chàng cảm thấy buồn cười, cũng không muốn nán lại liền tạm biệt cô thôn nữ đó để lên đường.
Nhìn theo bóng lưng lớn của chàng, cô thôn nữ vẫy tay tạm biệt, còn nói gì mà.
" Chúc huynh mau chóng đón được nương tử về, nếu không được thì quay về đây nhé.
"
Chiêu Phong liền thấy nực cười, có gì mà không thể đón về chứ.
Đàm Nhu, thập nhất và tam hoàng tử vẫn còn kẹt trong bụi rậm, đàn chó sói không còn quanh quẩn bên ngoài, nhưng tam hoàng tử vẫn còn bị thương nếu đi ra ngoài cũng sẽ không khả quan cho lắm, cả ba người bụng rỗng đói meo hai ngày rồi, chỉ có thể uống nước đựng trong túi da bị vứt lại, vẻ mặt ai nấy cũng thiếu sức sống, thập nhất ngái ngủ vừa tỉnh dậy đã cười tươi nhìn nàng.
Tam hoàng tử hôn mê lại còn nói mớ, Đàm Nhu nhìn thập nhất liền hất cằm nói.
" Tam ca ca của ngươi đang không ổn, qua đó xem thế nào đi.
"
Thập nhất không nghĩ nhiều liền đi qua đó, cũng không manh động đánh thức tam hoàng tử dậy, chỉ ngồi bên chỉnh lại áo đắp trên người huynh ấy, thập nhất thở dài.
" Tư Nhu tỷ, liệu ngày mai chúng ta có về đến hoàng cung không?"
Đàm Nhu cũng biết hắn nôn nóng muốn về, tam hoàng tử như vậy hắn đương nhiên sốt ruột lo lắng muốn đi về ngay, Đàm Nhu cũng gật đầu.
" Đương nhiên sẽ về tới.
"
Mặt trời đã lên cao, Đàm Nhu mỉm cười ngước lên trời nhắm mắt nghe tiếng chim hót, thập nhất thấy tam hoàng tử xoay người làm rơi chiếc áo khoác xuống lập tức kéo áo lại chỉnh, một cánh tay của tam hoàng tử đưa vắt ra ngoài thập nhất liền cúi người kéo tay lại.
Có một thứ gì đó đồng màu với màu lá khô nhảy vồ lên cạp trúng mu bàn tay của thập nhất, hắn thấy như có kim đâm rất đau liền rụt tay lại kêu lên.
" Ahh.
"
Tam hoàng tử cũng mơ hồ tỉnh, Đàm Nhu quay ra nhìn hắn, thấy tay hắn gỉ hai đốm đỏ máu như bị rắn cắn nàng liền qua đó.
" Sao vậy?"
Đàm Nhu kéo hắn ra, bãi lá khô sau lưng hắn tuyệt nhiên không thấy gì, Đàm Nhu liền quay lại nhìn hắn, thập nhất mặt đau đớn.
" Tay đệ không nắm lại được, cứng lại rồi.
"
Đàm Nhu liền rút dao găm ra rạch lấy một ít vải ở chân y phục hắn, nàng mau chóng kéo dây buộc thật chặt ở cổ tay hắn lại, sau đó nhìn kỹ vết thương, độc cũng