Chiêu Phong ở ngoài cung còn vui vẻ hơn, chàng ấy đi đường mệt vẫn còn có nhã hứng thổi sáo, chàng ấy đã gần đến Nhị Quốc rồi, ngồi bên gốc cây tùy tiện thổi một khúc, con ngựa đi đường xa còn mệt nhọc ngủ say giữa trưa, chàng ấy không cảm thấy mệt trong người chỉ thấy nhớ người đến độ đầu óc mụ mị, trong đầu toàn hình bóng của người ta.
Ở đoạn đường này giáp với doanh trại trấn giữ biên cương của nhị hoàng tử Nhị Quốc, không biết tiếng sáo có làm kinh động đến huynh ấy không mà từ trong bụi rậm đằng sau Chiêu Phong bỗng động đậy rồi thấy Nhị Nhiên chui ra từ trong đó, Chiêu Phong giật mình đứng lên, vẻ mặt của Nhị Nhiên rất bình tĩnh huynh ấy còn không để ý người đứng trước mặt là Chiêu Phong vẫn còn mải phủi y phục của mình.
Chiêu Phong nhận ra là nhị huynh của Đàm Nhu liền lễ phép cúi người chào hỏi.
" Huynh là Nhị Nhiên?"
Nhị Nhiên thấy lạ, ai lại biết danh của huynh ấy vậy, lúc Nhị Nhiên thấy Chiêu Phong cũng chỉ mang máng nhớ được đây là tên tiểu tử làm chánh sứ hỏi cưới Đàm Nhu, huynh ấy cau mày, giọng vẫn cố gắng bình thường.
" Sao vậy? Người là chánh sứ! ?"
Chiêu Phong cười trừ, huynh ấy lại không nhận ra, chàng cố ý hỏi.
" Huynh không biết Đàm Nhu sao?"
Nhị Nhiên tức cái mình, huynh ấy nhìn Chiêu Phong từ trên xuống dưới, giọng dữ hơn chút.
" Đó là muội muội ta, sao ta không biết được.
"
Chiêu Phong cười.
" Đệ là Chiêu Phong,! ừm! rất thích Đàm Nhu.
"
Nhị Nhiên bật cười kèm theo sự chế giễu.
" Muội ấy đương nhiên là nhiều người thích rồi, đâu phải chỉ có mỗi mình ngươi, ngươi tên Chiêu Phong sao, ớ! "
Nhị Nhiên quay người đi, cố gắng nhớ lại tên của Chiêu Phong, huynh ấy nhớ ra nhìn đã nghe ở đâu đó rồi, nghe rất quen tai, Chiêu Phong vẫn còn cười nói.
" Nhưng mà Đàm Nhu cũng thích đệ, nàng ấy chỉ thích mình đệ thôi.
"
Nhị Nhiên quay ra, tay chỉ loạn xạ, biểu cảm có phần bất ngờ.
" Ngươi, ngươi! ngươi chính là Chiêu Phong, là thái tử Vong Quốc?"
Chiêu Phong vừa nghe xong đã không cười nữa, Nhị Nhiên vẫn còn đang bất ngờ, chàng ấy thì không chút biểu cảm nào hỏi lại.
" Sao huynh lại biết.
"
Nhị Nhiên nhìn quanh vắng tanh, huynh ấy lại gần một chút, khoác vai Chiêu Phong hơi cúi đầu xuống nói với giọng vừa phải.
" Ta nghe lén được, ngươi chính là thái tử Vong Quốc mà Đàm Nhu ngày đêm mong nhớ.
"
Chiêu Phong nghe xong cũng thấy vui, chàng ấy liền mỉm cười, Nhị Nhiên nói tiếp.
" Nhất Mộ Lang và Đàm Nhu nói chuyện với nhau đã nhắc đến ngươi cho nên ta biết đấy, nhưng mà sao ngươi lại biết ta?"
Nhị Nhiên buông Chiêu Phong ra, chàng cười.
" Chắc là huynh quên rồi, trước đó chúng ta đã gặp nhau rồi mà.
"
Nhị Nhiên mặt khó hiểu " Hả?"
Chiêu Phong không cười nữa, chàng nghiêm túc nói.
" Năm ngoái lúc Đàm Nhu về chúng ta đã gặp rồi.
"
Nhị Nhiên đột nhiên nhớ ra, huynh ấy bất ngờ tròn mắt nhìn.
" Ngươi,! ngươi.
.
"
Chiêu Phong không nói gì, Nhị Nhiên bỗng đứng gần lại nhìn cây sáo ngọc khắc hoa trong tay Chiêu Phong.
" Ta nhớ rồi vị nghĩa huynh của Đàm Nhu có đúng không, nhưng mà cây sáo của ngươi đẹp quá.
"
Chiêu Phong nhìn cây sáo trong tay liền đưa về phía Nhị Nhiên đồng thời phủ nhận.
" Đệ không phải nghĩa huynh của nàng ấy, cây sáo này huynh thích thì đệ tặng huynh.
"
Nhị Nhiên vui vẻ cầm lấy.
" Ta không lấy đâu, ta chỉ muốn thổi một khúc thôi, sáo của ta để quên ở doanh trại mất rồi.
"
Chiêu Phong hai