Đàm Nhu nhìn Ngũ Nhiên đi khuất rồi nàng mới ngồi xuống, vừa ăn điểm tâm vừa nghĩ.
Không thể nào mắc nợ tên tiểu tử này được, mình sẽ thấy như đang nợ mà mềm lòng mất.
Ngũ Nhiên vừa đi thì Chiêu Phong lại đến, Đàm Nhu liền đứng dậy hỏi.
" Sao lại quay lại nữa?"
Chiêu Phong thở dài nhìn Đàm Nhu, chàng đưa cho Đàm Nhu một sợi dây chuyền bạc lấp lánh.
" Tặng nàng đó.
"
Đàm Nhu cử động tay nhưng rồi lại khựng lại, nàng chỉ cười trừ.
" Muội không lấy đâu, mang về đi.
"
Chiêu Phong
Vẫn như thế, lúc nồng nhiệt lúc lạnh lùng, chàng thở dài thất vọng thêm lần nữa.
Nàng như này là đang muốn trêu đùa ta đúng không?
Tối đó, Đàm Nhu thay y phục đen của mình chạy đến tẩm cung hoàng hậu, hoàng hậu ngồi ở hành lang đau buồn cho nhân tình của mình.
Đàm Nhu ngồi trên mái nhà, nhìn thấy hết mọi hoạt động của Manh Vệ, nàng vừa vui vừa bực.
Liệu đến khi phụ hoàng ra đi, phi tử có ai có thể khóc sướt mướt như hoàng hậu khóc cho Lý Dung không?
Đáng lẽ ra nàng sẽ giết hoàng hậu rồi sau tang nàng sẽ về núi Nguyệt, nhưng hôm nay hoàng hậu đau buồn như vậy, Đàm Nhu lại không nỡ ra tay nàng lại trở về cung của mình.
Tuệ Liên hôm đó đã thấy được bóng đen đi vào cung công chúa mà hốt hoảng chạy vào.
Nhưng trước mắt nàng chỉ là Đàm Nhu, Đàm Nhu đã thay lại bộ đồ ngủ của mình.
Đàm Nhu nhìn Tuệ Liên mà hỏi.
" Tỷ làm sao thế?"
Tuệ Liên lại nghĩ lại, bóng dáng hồi nãy.
Tuệ Liên nói.
" Nô tì thấy bóng đen đi vào đây cứ tưởng là thích khách nên chạy vào.
"
Đàm Nhu lại chỉ cười.
" Đêm tối muộn như vậy rất dễ nhìn nhầm, không chừng đó chỉ là bóng người lính canh, với mấy cái cây thôi.
"
Tuệ Liên càng hoang mang hơn liệu không biết có phải là mình nhìn nhầm hay không nhưng nàng cảm giác như Đàm Nhu đang dấu nàng chuyện gì đó.
Tuệ Liên định hành lễ rồi đi về, Đàm Nhu lại nói.
" Tuệ Liên tỷ, biết là khuya rồi nhưng mà muội muốn đi dạo ngắm trăng một lát, tỷ đi cùng muội được không?"
Tuệ Liên liền đồng ý, Đàm Nhu đưa Tuệ Liên ra đứng bên hồ, trên bờ hồ biết bao nhiêu là hoa, hai người cùng ngồi xuống ngước nhìn ánh trăng khuya.
Chỉ là vầng trăng khuyết với vài ánh sao mờ, Đàm Nhu ngắm trăng còn Tuệ Liên lại quay ra nhìn nàng.
Tứ công chúa bao năm xa cách của Tuệ Liên đã về, nhưng bây giờ nàng đã không còn là tiểu công chúa nhỏ mà Tuệ Liên có thể bảo vệ nữa, nàng đã có thể tự mình bảo vệ mình rồi.
Tuệ Liên vốn vì ơn cứu mạng của hoàng quý phi