Đàm Nhu câm nín, nàng nhất quyết không nói gì thêm, Chiêu Phong đã bày tỏ với nàng, nhưng trong lòng nàng lại đấu tranh với nhau.
Vừa muốn nói " ta cũng rất thích chàng, trước giờ ta đều thích chàng.
" Nhưng rồi lại có một suy nghĩ nữa hiện lên " Không được, huynh ấy là thái tử, thái tử thì không được.
"
Chiêu Phong lại nắm chặt lấy hai bên vai của nàng.
" Nàng nói gì đó đi?"
Đàm Nhu khó xử gạt tay chàng ra, nàng thở dài rồi đáp.
" Chàng có cảm giác ta có tình cảm với chàng đến vậy sao.
"
Chiêu Phong nhìn nàng một hồi rồi nói.
" Ta thấy vậy, ta thấy nàng cũng có tình cảm với ta, ta rất có niềm tin với chuyện này.
"
Đàm Nhu vội nói.
" Thật khó nói, một thái tử như chàng còn phải gánh cả giang sơn, muội chỉ sợ huynh sẽ phân tâm với lại chúng ta cũng không thể đến với nhau.
"
Chiêu Phong nghe nàng nói vậy không cần suy nghĩ thêm nữa mà vội nói.
" Nàng chỉ là không muốn đối mặt với ta thôi đúng không? nàng chỉ muốn rời khỏi ta không muốn liên quan gì đến ta hết đúng không?"
Đàm Nhu lại muốn quay người bỏ đi lần nữa nhưng vẫn bị Chiêu Phong giữ lại.
" Nàng nói cho rõ ràng rồi hẵng đi.
"
Nàng quay ra quát.
" Chàng gắt gỏng như vậy làm gì? "
Chiêu Phong liền dịu giọng lại.
" Ta xin lỗi.
"
Chiêu Phong nắm lấy tay Đàm Nhu mà nói thêm.
" Ta xin lỗi, thật sự xin lỗi nhưng mà nàng có thể nói rõ ràng cho ta biết được không? nàng có thích ta không?"
Đàm Nhu nhìn vào bàn tay nắm chặt lấy tay mình, nàng thật sự muốn bùng lên, tình cảm trẻ con như vậy liệu có tính không?
Đàm Nhu đã nói ra.
" Có, ta có thích chàng.
"
Nàng thả tay ra, buông tay Chiêu Phong ra.
" Nhưng làm sao bây giờ, ta và huynh không có kết quả.
"
Chiêu Phong nhẹ nhàng ôm lấy nàng, chàng thì thầm vào tai nàng.
" Tại sao chứ, ta và nàng đều thích nhau, nàng cứ luôn miệng nói chúng ta không có kết quả, chẳng phải thích nhau là được rồi sao.
"
Đàm Nhu tựa đầu lên ngực chàng, tiếng tim đập thình thịch của chàng càng lúc càng nhanh, Đàm Nhu liền sợ.
Đàm Nhu đẩy chàng ra, nàng nói.
" Muội không muốn làm khó huynh, muội nghĩ đi nghĩ lại cũng không biết phải làm sao.
"
Nói xong nàng đã chạy đi, Chiêu Phong ngơ ngác nhìn, nhưng rồi chàng lại cười lên.
Ta sẽ để nàng phải tự mình chủ động.
Sáng hôm sau Đàm Nhu lại ngồi trong phòng thẩn thơ, mọi ngày Chiêu