Đàm Nhu vội đứng dậy.
" Chàng làm gì vậy?"
Không có chút phản hồi nào nàng liền bực bội chạy ra ngoài.
Bây giờ ở phủ thường thư, đích nữ nhà họ đang bực trong người nàng ta cứ hễ gặp ai là quát mắng, là đánh đập.
Nhị tiểu thư nhà họ có biết nhưng cũng không quan tâm, nàng ta lại chăm sóc bản thân đi đâu cũng lộng lẫy.
Đại tiểu thư ngứa mắt liền đến trước mặt nàng ta vung tay tát.
" Thật không biết điều "
Nhị tiểu thư trước giờ sức yếu không trụ được mà gã xuống, tì nữ bên cạnh liền hốt hoảng.
" Đại tiểu thư sao người lại đánh chủ tử?"
Đại tiểu thư không nói gì mà bỏ đi, hằng ngày phủ thường thư đều như vậy, hai đứa con gái của Nhạc Tần đều gây gổ với nhau.
Đại tiểu thư là Nhạc Phi Nhã vì là con của chính thất nên được phong làm đích nữ, còn nhị tiểu thư là Nhạc Phi Nguyệt con của thứ thiếp mẹ là con của một đại thần trong triều nên mới được coi trọng cả con lẫn mẹ.
Nhưng ở phủ thường thư thì đích nữ luôn được coi trọng, Nhạc Phi Nguyệt chỉ có thể nhẫn nhịn Phi Nhã.
Phi Nhã lúc rảnh rỗi sẽ đến phòng của mẫu thân để nói chuyện hàn huyên.
Mẫu thân là người hiền lành không so đo tính toán cũng không có chút tham vọng nào, nhưng lại sinh ra đứa con gái có tham vọng và ngỗ ngược như nàng ta, tất cả đều nhờ công dạy dỗ của Nhạc thường thư.
Mẫu thân có hỏi nàng ta.
" Vừa nãy ta có nghe hạ nhân nói con vừa đánh Phi Nguyệt.
"
Phi Nhã không chút ngượng mà nói.
" Là do cô ta, suốt ngày chỉ biết ăn diện trang điểm lộng lẫy, con thấy không quen mắt.
"
Phi Nhã vốn hiểu mẫu thân nhưng nàng ta vẫn nói ra hết, trong đầu nàng đã nghĩ đến về sau mà mẫu thân nói.
" Cùng sinh ra ở trong phủ, cũng cùng một cha con là đích nữ, Phi Nguyệt cũng đâu phải là hạ nhân đâu mà muốn đánh thì đánh, chỉ là sắp tới sẽ là lễ tuyển phi cho nên nó mới chăm chút cho bản thân thôi.
"
Phi Nhã lại thở dài.
" Được rồi, lần sau con không đánh muội ấy nữa.
"
Nói