Chiêu Vương vừa kích động xong đã nằm gục xuống bàn, Chiêu Nhiên lại cười tiếp.
" Haha, đúng là yếu, tướng quân dũng mãnh trên chiến trường mà lại không biết uống rượu.
"
Chiêu Phong quay ra nói với Khanh Bình.
" Đưa huynh ấy về phòng nào đấy nghỉ tạm đi, ngươi cũng nghỉ ngơi được rồi.
"
Chiêu Nhiên nghe xong cũng hét toáng lên.
" Làm sao? đệ ấy còn chưa muốn đi đâu để đệ ấy ở đây uống với ta vài chén đã.
"
Khanh Bình vẫn làm việc, Chiêu Phong điềm tĩnh ngồi xuống rót rượu cho mình, chàng còn mời đại huynh.
" Nào, huynh muốn uống đúng không, đệ kính huynh ly rượu này.
"
Chén rượu trong tay Chiêu Phong liền bị Chiêu Nhiên thô bạo cướp lấy, chàng ta uống cạn xong cũng ngồi gục xuống thẩn thờ nói nhăng nói cuội.
" Thiên hạ có thể có nữ nhân lạnh lùng như thế à? "
Chiêu Phong vừa cười vừa nhấp môi chén rượu, chàng hồi tưởng lại những lúc Đàm Nhu phũ mình mà cười.
" Có thể lạnh lùng nhưng cũng có thể dịu dàng với mình giống Đàm Nhu vậy.
"
Chiêu Phong vừa nói xong Chiêu Nhiên đã bất mãn.
" Đệ thì biết cái gì? chuyện tình trường ở đây làm gì có ai rõ hơn ta.
"
Chiêu Phong uống cạn chén thì liền mỉa mai Chiêu Nhiên.
" Nhưng đệ có được người mình yêu, còn huynh? huynh vẫn chỉ là tự mình đa tình thôi.
"
Câu nói như dao cứa vào tim Chiêu Nhiên, Chiêu Phong vừa cười bỗng nhiên lại nghĩ đến Đàm Nhu.
Chiêu Phong trước giờ cứ cho rằng bản thân mình đã đủ quan trọng để nàng dãi bày tâm sự với mình, nhiều suy nghĩ không hay cứ quẩn quanh trong đầu chàng.
Chiêu Phong đặt mạnh chén rượu xuống hậm hực nhìn Chiêu Nhiên ngồi đối diện mình.
Chàng buột miệng trách cứ Chiêu Nhiên.
" Lần sau đừng có bắt Đàm Nhu uống rượu nữa, nàng ấy bất tỉnh rồi kìa.
"
Chiêu Nhiên nhếch miệng lên nhìn, huynh ấy còn chẹp chẹp miệng rồi nói vu vơ.
" Nếu đã thế thì phải xem tửu lượng tiểu Đàm Nhu đến đâu chứ, tiểu Đàm Nhu chắc là uống không quen rượu ở Vong Quốc cho nên mau say, nhưng mà lúc say tiểu Đàm Nhu cũng đáng yêu đó chứ, đúng không.
"
Chiêu Phong uống rượu như uống trà, chàng uống đến chén thứ mười đã cười tươi hơn, trong đầu đang nghĩ gì đó.
Đến lúc sau Chiêu Nhiên đã gục xuống, Chiêu Phong còn nghe loáng thoáng tiếng than trời than đất của đại huynh.
" Nàng ấy còn chạy, ta theo chân mà còn không kịp! "
Chiêu Phong thở dài mệt mỏi, chàng nhìn bàn tiệc tàn trước mặt mình, xung quanh cũng chỉ còn tiếng xào xạc của lá va vào nhau.
Chàng đưa Chiêu Nhiên về phòng nghỉ, Chiêu Phong cũng không chu đáo tới nỗi chuẩn bị hai phòng chàng đưa hai huynh trưởng mình vào ở chung một phòng còn nằm chung một giường, dù họ có nằm lên nhau thì Chiêu Phong vẫn mặc kệ.
Chàng chạy đến phòng Đàm Nhu, chàng vừa bước vào đã giật mình, Đàm Nhu đã ngồi dậy từ lúc nào, nàng híp mắt khuôn mặt mơ hồ nhìn về phía Chiêu Phong.
Đàm Nhu tuy