Trong số đó một vị quan lớn đứng lên mạnh dạn hỏi nàng.
" Cho hỏi đây là vị đích nữ nhà quan nhân nào vậy?"
Chiêu Phong bay vào khán đài nắm lấy tay nàng rồi hùng hổ tuyên bố.
" Không phải đích nữ nhà nào cả, đây là thái tử phi của ta.
"
Triệu Thiển lập tức quỳ xuống hành lễ.
" Tham kiến thái tử, thái tử phi.
"
Đàm Nhu đích thân đỡ hắn lên, nàng thật phục hắn, hắn tài giỏi như vậy không cần dựa hơi vào ai để lên được khán đài lớn này, Chiêu Phong khoanh tay vào mặt mày khó chịu nhìn hắn.
" Phúc phần đấy.
"
Triệu Thiển kính nể nàng mấy phần, giữa khán đài hắn mạnh dạn xin hỏi Đàm Nhu.
" Thái tử phi thần có thể biết thanh danh của sư phụ người không? thái tử phi tuy là nữ nhân nhưng lại giỏi võ nghệ như vậy thật hiếm gặp.
"
Đàm Nhu cũng mỉm cười tự hào trả lời.
" Sư phụ của ta là vương gia Mặc Vương.
"
Triệu Thiển lại không sợ Chiêu Phong chút nào hắn mặc kệ ánh mắt phán xét của Chiêu Phong vẫn cười nói vui vẻ với Đàm Nhu.
" Vương gia là người mà thần rất ngưỡng mộ, thần từng bái người làm sư nhưng người nói người chỉ nhận một đồ đệ thôi nên thần không được nhận.
"
Đàm Nhu lại cười thầm, sư phụ cũng không khó tính đến thế thực ra tháng năm an nhàn của mình Mặc Vương không muốn phí thời gian dạy đám trẻ ranh mới lớn này nên không nhận, Đàm Nhu là nghĩa nữ là con gái nên mới chỉ dạy tận tình, nói trắng ra thì là do Mặc Vương tiên sư lười.
Nàng hất tay ra muốn đưa hắn lọ thuốc để bôi ngoài da, vừa rồi nàng làm hắn bị xước nhẹ nên thấy hơi có lỗi.
Chưa để Đàm Nhu lấy ra Chiêu Phong đã bế nàng lên đưa nàng ra khỏi khán đài, Đàm Nhu ngơ ngác Triệu Thiển đành lủi thủi đi ra, hắn có chút không vui, Chiêu Phong bực mình buông nàng xuống mạnh bạo.
Chân nàng vừa chạm đất Chiêu Phong đã quay người đi giận dỗi nàng mà không mở miệng nói gì, Đàm Nhu khó hiểu nàng đứng đằng sau nói nhỏ.
" Chàng còn như vậy ta sẽ về núi Nguyệt đấy.
"
Cách này thường ngày sẽ có tác dụng nhưng hôm nay Chiêu Phong không quan tâm, chàng cũng không nói gì.
Đàm Nhu liền bỏ đi, nàng thay lại y phục cũ của mình, bước ra khỏi phòng thay đồ nàng đã chạm mặt với Tứ Vương hắn dường như đã đứng đợi nàng ở đây khá lâu rồi.
Thấy hắn mỉm cười nhìn mình, nàng tránh né.
Tứ Vương lại kéo nàng lại.
" Không ngờ tới thật, tứ công chúa của Nhị Quốc từ bao giờ lại trở thành thái tử phi của Vong Quốc thế này.
"
Đàm Nhu chỉ cười, hắn lại nói tiếp.
" Sao vậy? tứ công chúa đến cả việc yêu nước cũng không thành toàn, người vẫn còn ở đây dùng thân phận thái tử phi để vui chơi không phải có lỗi với quốc mẫu của mình sao?"
Thiết nghĩ là thật, Vong Quốc và Nhị Quốc vốn không thích nhau, Đàm Nhu cũng hiểu đâu là chơi đâu là sự thật, nàng cũng không phải dành cả đời bám chặt lấy nơi này, nàng chỉ có danh phận trên sử sách nhưng thực chất nàng đâu phải công chúa, sống ở ngoài cũng hơn mười mấy năm nay, đến chết cũng chỉ mong được rải cho cốt ở hồ nước sâu chìm nghỉm dưới đáy hồ, nàng không phủ nhận cũng không thừa