Hắn nhẹ nhàng nói với nàng.
" Vậy sao? trong thế gian này, nữ nhân như thế nào ta cũng đã từng thử qua, cũng có nữ nhân ta không vừa mắt, cũng đa phần đều là nữ nhân ta nhất thời hứng thú, nhưng mà, nữ nhân như nàng mới là hiếm gặp, ta gặp nhiều nữ hiệp rồi không ai dám đụng vào ta cả, duy chỉ có nàng! "
Đàm Nhu ngắt lời.
" Nam nhân ai cũng giống nhau, một khi yêu sẽ si mê đến điên dại, người như công tử nhất thời hứng thú cũng không phải là hiếm, chỉ là người có điều còn hơn mấy nam nhân nhất thời kia thôi.
"
Hắn cũng chỉ cười, hắn nhắc lại câu nói của hắn.
" Nếu đã là người hầu tuyệt đối phải nghe lời, còn không thì xử.
"
Đàm Nhu mặt lạnh tanh, hắn nói tiếp.
" Nhưng hôm nay là ngày đầu tiên nên tùy nàng, cũng chỉ có nàng mới được thế thôi đấy.
"
Hắn quay người đi vào sau giường ngủ có lẽ là hắn thay đồ, Đàm Nhu lấy vội lấy vã y phục của nữ nhân dưới đất lên, nàng nhảy lên giường kéo rèm lại cẩn thận.
" Y phục của tỷ này mau mặc vào đi.
"
Nàng ta run như cầy sấy, cũng không hiểu sao Đàm Nhu lại xin tha mạng cho nàng, nàng ta mếu máo sắp khóc đến nơi, y phục cũng không mặc.
Đàm Nhu không hiểu vừa nhìn nàng ta vừa trách.
" Tỷ không muốn sống sao? dù sao thì ta cũng đã xin tha cho tỷ một mạng rồi, có nghĩa là tỷ nợ ta một mạng.
"
Đàm Nhu vừa nói vừa khoác lên người nàng ta y phục, nàng ta cũng thuận theo, mắt rươm rướm nước.
Đàm Nhu chả quan tâm, nàng ta vừa khoác y phục xong đã hành lễ quỳ xuống dập đầu với nàng.
" Nữ hiệp, tiểu nữ là Kính Nhĩ ái nữ của một thường dân, hôm nay được nữ hiệp cứu Kính Nhĩ, Kính Nhĩ không biết lấy gì đền đáp, trước hết người nhận của tiểu nữ một lạy.
"
Đàm Nhu nhảy phắt lên, nàng hốt hoảng rụt rè nhìn nàng ta, Đình Nguyên Xuyên đi ra thấy Kính Nhĩ vẫn còn dập đầu y nguyên thế, hắn cười.
" Sao vậy, nàng hốt hoảng như vậy làm gì.
"
Đàm Nhu vội vã đỡ Kính Nhĩ.
" Tỷ tỷ, tỷ đứng dậy đi ta! ta không nhận nổi đâu.
"
Kính Nhĩ vẫn kiên quyết quỳ dưới chân nàng làm nàng không biết làm sao.
Đình Nguyên Xuyên vẫn điềm tĩnh đợi, nàng cuối cùng gật đầu.
" Được rồi, ta nhận, nhưng mà tỷ đứng lên đi, ta thấy khó xử quá.
"
Đàm Nhu đỡ nàng đứng dậy, nàng ta lễ độ hành lễ với nàng.
" Vâng.
"
Đàm Nhu nói.
" Tỷ cứ gọi ta là Đàm Nhu.
"
Đàm Nhu nhìn vào ánh mắt do dự của nàng ta kiên định nói.
" Đàm Nhu.
"
Kính Nhĩ cũng chịu gọi.
" Vâng, Đàm Nhu.
"
Sau câu đó Đình Nguyên Xuyên thay đổi thái độ, hắn nghiêm nghị lại nhìn nàng, giọng lạnh nhạt.
" Đi thôi, cùng ta đi làm việc.
"
Đàm Nhu liền đưa hai tay ra trước mặt hành lễ.
" Vâng.
"
Kính Nhĩ muốn theo nàng, nàng liền ngăn lại, nói nhỏ với nàng ta.
" Ở đây đi.
"
Nói là đi làm việc nhưng thực chất là đi giết người, Đàm Nhu theo hắn đến nhà lao bí mật hơn, hắn đưa nàng vào sâu trong đó, đưa cho nàng con dao, đứng trước mặt phạm nhân bị treo lên hành hình tàn nhẫn đến nỗi không rõ hình hài này, hắn ghé vào tai nàng nói nhỏ.
" Nhiệm vụ của nàng là phanh thây hắn, xong việc nhất định có thưởng.
"
Đàm Nhu run run, cố cầm chặt dao găm trong tay, phạm nhân trước mặt nàng đến hơi thở cũng không rõ, mặt của hắn đầy máu, tay chân bị cắt gân đến mềm nhũn ra như một đống thịt thối.
Đình Nguyên Xuyên thấy nàng do dự thì liền mặt lạnh nói với nàng.
" Hạ nhân không nghe lời thì nên đem đi giết, giữ lại cũng chỉ là tốn cơm.
"
Đàm Nhu lấy bình tĩnh nuốt nước, nàng mạnh dạn bước lên rạch một đường ở cổ của hắn máu gỉ nhẹ lăn xuống, thì ra bên trong đã cạn kiệt đến mức này.
Đàm Nhu không muốn ra tay liền kích động con dao trong tay nàng rơi xuống, nàng nhìn hắn cố gắng thản nhiên nói.
" Công tử, người giết ta đi.
"
Đàm Nhu nhân lúc hắn không để ý nàng liền vòng tay ra đằng sau ý định rút kim phi tiêu sau thắt lưng mình ra, nhưng nàng vừa chạm vào