“Đây là ho dữ dội nên đau cổ họng.” Hồng Văn nhẹ giọng dỗ, “Trước tiên điện hạ dùng thuốc đã, sau đó chúng ta nói đến chuyện khác, tốt không?”
Tam Hoàng tử lập tức thả lỏng: Vị này không chê ta phiền.
Thấy Hồng Văn thành thạo làm ngừng được chứng ho của tiểu chủ tử, nhóm người hầu của Tam Hoàng tử vừa kính vừa mến Hồng Văn, khi tiến lại đưa dược còn không quên giải thích: “Đây là thuốc tễ kiện tỳ dưỡng phổi do Mã Viện phán kê đơn, có xuyên bối, sơn trà, mứt lê, mỗi đêm dùng một viên.”
Sức khỏe của Tam Hoàng tử luôn do Mã Lân đích thân chăm sóc.
Hồng Văn gật đầu: “Y thuật của Mã Viện phán cao minh, dĩ nhiên thuốc rất tốt.”
Ngũ Hoàng tử như hiến vật quý móc ra viên thuốc tễ của mình, đặt kề bên so với viên thuốc của Tam Hoàng tử: “Tam ca, Tam ca, đệ cũng có này!”
Con nít không có quá nhiều buồn lo, chỉ cảm thấy huynh đệ thân thiết, có đồ giống nhau thật sự rất tuyệt.
Tam Hoàng tử bị đệ đệ chọc cười, nhai viên thuốc tễ rồi chiêu nước, khi nuốt xuống nhịn không được nhíu mày.
Cổ họng đau quá.
Hồng Văn thấy vậy, sai người bưng đến một thau nước nóng, kêu nhũ mẫu và cung nữ người ôm người đỡ cho Tam Hoàng tử xông hơi bốc lên từ thau đồng.
“Mùa xuân thu ở phương Bắc khô hanh, rất dễ dẫn phát bệnh suyễn.
Thời trẻ vi thần làm nghề y trong dân gian, có nhiều gia đình nghèo khổ không có tiền trị liệu, phần lớn dùng biện pháp này để khỏi ho, bảo vệ cổ họng và bồi bổ lá phổi.” Hồng Văn giải thích cho Văn Phi.
Nếu dùng thuyết Ngũ hành để gắn kết với ngũ tạng lục phủ, tỳ thuộc Thổ, phổi thuộc Kim, thận thuộc Thủy, mà Thổ sinh Kim, Kim sinh Thủy, cho nên phổi không tốt thường khiến tỳ và thận đều suy nhược.
Vì thế Mã Lân kê đơn thuốc kiện tỳ dưỡng phổi, nhằm mục đích điều trị từ căn bản đến trường kỳ.
Uống thuốc là điều trị từ bên trong, biện pháp xông hơi coi như điều trị bên ngoài, kết hợp điều trị bên trong và bên ngoài như vậy chắc chắn sẽ đạt được hiệu quả gấp đôi với chỉ một nửa công sức.
Tam Hoàng tử xông hơi một lát, cổ họng quả nhiên nóng hầm hập và ẩm ướt vô cùng thoải mái, thậm chí da mặt hơi khô cũng căng ra.
Sau đó, hắn rửa mặt một lần nữa rồi có nề nếp hành lễ với Văn Phi: “Nhi thần đắc tội, quấy nhiễu Văn Phi nương nương.”
“Đứa nhỏ ngốc,” Văn Phi thương mến kéo hắn đến bên cạnh, “Con có tội gì, chẳng lẽ chính mình nguyện ý sinh bệnh? Lời này về sau không thể nói nữa.”
Ngũ Hoàng tử tiến đến bên cạnh: “Đệ nói không sai chứ? Hồng đại nhân thật là lợi hại!”
Tam hoàng tử liếc nhìn Hồng Văn một cái, gật gật đầu.
Thấy vậy, Ngũ Hoàng tử lập tức cười híp mắt, quả thực còn cao hứng hơn so với có người khen ngợi mình.
Hồng Văn nhìn màn này không khỏi bật cười, thầm nghĩ tuy Long Nguyên Đế nuôi một đám nhóc ma ốm nhưng lại dạy dỗ khá tốt, nhóc nào cũng rất đáng yêu.
Tuy nhiên Tam Hoàng tử còn nhỏ mà tâm tư thật quá nặng nề, cứ thế mãi, khó tránh khỏi ảnh hưởng tuổi thọ.
**********
Trong cung từ trước đến nay không có bí mật, tin tức Hồng Văn ngoài ý muốn chữa trị cho Tam Hoàng tử thực mau truyền tới tai Long Nguyên Đế.
Vì thế đêm đó, Hồng Văn nhận được phần thưởng đầu tiên từ khi gia nhập Thái Y Viện.
Khi thái giám tới tuyên chỉ, Hồng Văn cực kỳ phấn khích, trong đầu như có vạn mã phi điên cuồng, tưởng tượng phần thưởng sẽ như thế nào.
Úi chà, nếu thưởng bạc quá nhiều, mình nên tiêu xài ra sao?
Kết quả vừa ngước lên -- -- Chỉ vậy thôi?!
Một tờ giấy?!
Dẫu trên giấy có viết hai chữ “Trung nghĩa”, cũng không thay đổi được sự thật nó chỉ là một tờ giấy!
Tiễn đi thái giám truyền chỉ, Hà Nguyên Kiều nhịn cười tiến lên vỗ vỗ bờ vai của hắn: “Đang mơ giấc mộng gì vậy?”
Hồng Văn lẩm bẩm như người mộng du: “Trong thoại bản Hoàng đế động một chút là thưởng bạc ngàn lượng, còn vô số gấm vóc tơ lụa trân châu bảo thạch...”
Thế mà tới phiên hắn lại biến thành một tờ giấy?!
Hà Thanh Đình giựt giựt khóe miệng: “Về sau ít đọc mấy quyển thoại bản nhảm nhí đó đi.”
Long Nguyên Đế còn không nỡ dùng gấm vóc tơ lụa cho bản thân nữa đấy...!
Hồng Văn nâng tờ giấy, đầy mặt đều là vẻ cuộc sống chả có gì luyến tiếc, nghe vậy ai oán liếc nhìn ông cụ: “Ngài lừa cháu!”
Trước đó ông cụ này nói khắp Thái Y Viện đều được dát vàng!
Khuôn mặt già nua của Hạ Thanh Đình hơi đỏ lên, ánh mắt đảo quanh: “Thư trung tự hữu hoàng kim ốc.”
("Trong sách tự có nhà lầu vàng" trích trong Lệ Học thiên của vua Tống Chân Tông nói lên tầm quan trọng của việc học và đọc sách)
Bao nhiêu sách y quý hiếm như vậy còn chưa đủ cho ngươi xem?
Hồng Văn: “Hừ!”
Miệng đàn ông, quỷ gạt người!
Hà Nguyên Kiều bá cổ hắn khuyên: “Người sống trên đời phải có mục đích gì đó để theo đuổi.
Đệ hãy nhìn ý nghĩa sau lưng của bức tự này đi, đây là ngự bút, đại biểu cho sự tán thưởng của Hoàng Thượng dành cho Thái Y Viện chúng ta...”
- - -- Ban thưởng dễ dàng, “Trung nghĩa” khó được.
Nếu chỉ là cứu chữa cho Hoàng tử, dĩ nhiên không thể coi là “Trung nghĩa”, hiển nhiên cuộc đối đầu lần trước của Hồng Văn với Định Quốc công khá được lòng Long Nguyên Đế, đây là cách ngài thể hiện sự cảm kích của mình với thế nhân, và cũng là truyền đạt một tín hiệu:
Tiểu Lại mục này, trẫm bảo hộ!
Hồng Văn nhìn Nguyên Kiều, ỉu xìu vặn lại: “Chẳng lẽ không phải vì bủn xỉn sao?”
Đạo lý này ta hiểu, nhưng một tấm biển vàng chói chẳng phải càng đẹp mắt càng dễ bảo quản?
Hà Nguyên Kiều: “...!Cũng đúng.”
Vạn phần may mắn trên đời còn có vị Văn Phi nương nương tốt bụng ân cần, sau nửa canh giờ, Đại cung nữ Hồng Nguyệt của Ninh Thọ Cung tự mình mang theo tiểu nha hoàn lại đây: “Văn Phi nương nương nói, Hồng Lại mục có công chăm sóc Hoàng tử...”
Nói xong bèn kêu người bưng lên một hộp đồ ăn lớn, bên trong là năm đ ĩa bánh ngọt đầy ắp.
Ngoài ba loại bánh hôm Hồng Văn theo ông cháu Hà gia đến khám bệnh đã nếm thử như bánh xốp sữa bò, bánh nhân mứt mơ, bánh dẻo nhân đậu đỏ tán nhuyễn, còn thêm vào một phần bánh đậu xanh và thạch hoa quế thủy tinh, chua ngọt thơm đều có đủ.
Thấy Hồng Văn ngẩn ngơ nhìn chằm chằm mấy cái đ ĩa, Hồng Nguyệt không khỏi mỉm cười, vừa định lên tiếng thì nghe đối phương đột nhiên hỏi: “Mấy cái đ ĩa này có tính không?”
Nụ cười trên mặt Hồng Nguyệt cứng đờ: “...!là sao?”
Hồng Văn chỉ vào những đ ĩa sứ đựng bánh trắng như tuyết, vẻ mặt mong chờ ướm lời: “Mấy cái đ ĩa này cũng ở trong danh sách ban thưởng chứ?”
Đây chính là sứ trắng Quan diêu đấy, đem ra ngoài có thể bán được không ít bạc đâu!
Khóe miệng Hồng Nguyệt giựt giựt, nghẹn họng nửa ngày mới gian nan nói: “Chuyện này...!Ta phải về hỏi lại nương nương.”
Hóa ra nãy giờ Tiểu Hồng đại nhân thật sự đang ngắm mấy cái đ ĩa!
Hồng Văn lập tức ngượng ngùng mỉm cười, thẹn thùng nói: “Đa tạ tỷ tỷ.”
Hồng Nguyệt: “...”
Cho đến khi rời Thái Y Viện, Hồng Nguyệt vẫn đang ở trong trạng thái tinh thần hoảng hốt, bước qua ngạch cửa thậm chí còn bị vấp suýt ngã.
Vịn vào khung cửa lấy thăng bằng, Hồng Nguyệt nhịn không được cho ông cháu Hà ánh mắt thâm sâu.
Nếu ta nhớ không lầm, cậu nhóc kia chính là nhà ông mang vào phải không?
Ông cháu Hà gia: “...”
Không phải chúng ta, tuyệt đối không phải, ngươi nhớ lầm rồi!
Ca trực đêm trong Thái Y Viện cứ nửa tháng điều chỉnh một lần, hôm nay vừa