Hồng Văn vừa đến Thái Y Viện, Hoàng Lại mục đã thò qua: “Mấy hôm nay trong kinh thành lưu truyền thơ khóc tang biết không?”
“Thơ gì ạ?” Hồng Văn đang bận không kịp thở, thời giờ đâu mà quan tâm đ ến thơ với thẩn.
“Là thơ Trưởng công chúa Gia Chân thương tiếc phò mã chưa qua cửa, nghe nói hôm qua là ngày giỗ.” Hoàng Lại mục thổn thức, “Từ ngữ trau chuốt hoa mỹ cảm động vô cùng, mọi người đều cảm khái trước tình cảm sâu sắc của Công chúa.”
Phò mã chưa qua cửa...!Dẫu rằng thật sự gả thấp, nhưng đây là kiểu nói gì kỳ vậy? Hồng Văn dở khóc dở cười suy nghĩ.
Tuy nhiên nhắc tới Trưởng công chúa Gia Chân, hắn bất giác nhớ đến nụ cười rạng rỡ ngày đó của người nọ, đột nhiên cảm thấy có chút choáng váng.
Tình cảm sâu sắc à?
Hồng Văn nghĩ đến góc váy đỏ bạc giữa tán lá cây anh đào, cảm thấy sự thật có thể hơi khác so với tưởng tượng của thế nhân.
Một tiểu thái giám xuất hiện ở cửa: “Thục Quý phi nói muốn nhờ người tới xem dược thiện, không có gì quan trọng, chỉ cần một tiểu Lại mục lanh lợi hiểu chuyện là được.”
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Hồng Văn.
Nói về "hiểu chuyện", làm việc trong cung chả có ai ngu xuẩn.
Còn về phần “Lanh lợi” và “Tiểu”, nên biết trước khi Hồng Văn gia nhập, trong Thái Y Viện một vị Lại mục trẻ tuổi nhất cũng đã hai mươi bảy, bộ dáng cao lớn thô kệch mặt mày ngăm đen, thực sự chả có chút quan hệ gì đến hai từ trên.
Nghĩ tới dược thiện của Thục Quý phi, ngay cả viên thuốc tễ khó ngửi nhất hình như đều trở nên đáng yêu.
Bên ngoài nắng như thiêu đốt, nhưng Hồng Văn lại có loại cảm giác bi thương
"Gió thổi hiu hắt, sông Dịch lạnh,
Tráng sĩ một đi, không trở về."
Hắn đứng yên, quay người nhìn một vòng Thái Y Viện, thấy mọi người đều nhìn mình bằng ánh mắt chứa chan đồng tình, Mã Lân Mã Viện phán thậm chí còn thở dài thật sâu.
Hồng Văn cực kỳ cảm động: “Chi bằng ai đó cùng đi với tiểu bối nhé?”
Trong nháy mắt, Thái Y Viện bỗng vô cùng bận rộn, mọi người dường như đều có bệnh án và hồ sơ chưa xem xong, Mã Viện phán tiện tay lôi một người nào đó ra mắng...
Hồng Văn: “...”
Quan trường hiểm ác không có chân tình! Lời cổ nhân đúc kết chẳng hề sai!
Mang tâm tình đau thương kịch liệt đi vào Thường Thanh Cung, Hồng Văn phát hiện bên trong không chỉ có Thục Quý phi, ngồi hai bên là Tạ Uẩn và Trưởng công chúa Gia Chân.
Khi hắn đến ba người đang nói chuyện, hiển nhiên quan hệ vô cùng thân thiết.
Ngẫm lại, Long Nguyên Đế và Thục Quý phi là thanh mai trúc mã, mà Tạ Uẩn là đệ đệ cùng mẫu với Thục Quý phi, Trưởng công chúa Gia Chân là muội muội cùng mẫu với Long Nguyên Đế, mấy người họ quen biết lẫn nhau cũng là chuyện hết sức bình thường.
Thục Quý phi vốn đang chống tay lên thái dương ngồi lệch nghiêng trên trường kỷ, thấy Hồng Văn tới mới hơi thẳng lưng, ra hiệu không cần đa lễ: “Ta nghe A Uẩn nói vụ ngươi trị thương cho đệ ấy, đa tạ lo lắng.”
Tạ Uẩn ở bên cạnh cũng cười chắp tay.
Dạo này mỗi ngày tan làm Hồng Văn đều đi châm cứu cho Tạ Uẩn, phối hợp với thuốc thoa và thuốc dán ngoài da, hiện giờ đã khỏi hẳn rồi.
Hồng Văn đáp: “Chuyện nhỏ không tốn sức gì, không dám nhận một tiếng tạ của nương nương đâu ạ.”
Thục Quý phi nghiêm túc nói: “Đối với ngươi là chuyện nhỏ không tốn sức gì, nhưng đối với người khác lại là đại sự.”
Tạ Uẩn là đệ đệ ruột của Thục Quý phi, là hy vọng của toàn bộ gia tộc, nếu quả thật Tạ Uẩn có gì không may, tương lai phủ Trấn Quốc Công ắt bị tổn thất nặng nề.
Lời này khiến Hồng Văn không biết nên trả lời thế nào.
Thừa nhận thì giống tranh công, phủ nhận lại giống kiêu căng, vì thế hắn chỉ đành im lặng.
“Hôm nay làm phiền ngươi tới đây,” Thục Quý phi bỗng thở dài, nhéo nhéo giữa mày chỉ tay sang bên cạnh, “Là muốn nhờ ngươi xem vết thương cho cái đồ nghiệp chướng kia.”
Hồng Văn quay sang, "Đồ nghiệp chướng" có lúm đồng tiền như hoa đang nháy mắt với hắn.
Trưởng công chúa?
Hôm đó Trưởng công chúa Gia Chân yêu cầu Hồng Văn giữ bí mật, Hồng Văn cho rằng nàng đã có kế sách ứng đối, hiện giờ qua mấy ngày rồi, vết thương khẳng định đã gần lành, thế mà bây giờ trông càng đỏ và sưng tấy hơn.
Hồng Văn nhíu mày: “Công chúa có thay thuốc đúng hạn mỗi ngày không?”
Đôi mắt đẹp của Trưởng công chúa Gia Chân ngó láo liên, trầm mặc không lên tiếng.
Hồng Văn lại hỏi: “Công chúa có tĩnh dưỡng mỗi ngày không?”
Vết thương đột nhiên sưng đỏ, nguyên do chỉ là hoặc nhúng nước, hoặc mệt nhọc quá độ, hoặc di chuyển vật nặng nên bị cọ xát.
Trưởng công chúa Gia Chân không trả lời, Hồng Văn cũng không truy vấn, chỉ lấy ra rượu thuốc rồi lạnh lùng nhắc nhở: “Sẽ đau lắm, xin Công chúa tạm thời nhẫn nại.”
Trưởng công chúa Gia Chân vẫn luôn không lên tiếng bỗng nghiêng đầu nhìn mặt hắn hỏi: “Ngươi tức giận à?”
Tay Hồng Văn đang lắc rượu thuốc chợt chựng lại: “Không dám.”
“Ừm ~” Trưởng công chúa Gia Chân kéo dài giọng, gật gật đầu, chân lắc tới lắc lui, “Rõ ràng đang tức giận? Nhưng ta chưa từng trách ngươi, vì sao ngươi tức giận?”
Nàng mở to đôi mắt trong suốt, vẻ mặt thắc mắc không giống làm bộ, hiển nhiên thật sự không hiểu.
Ngọn lửa vô danh cố nén trong lòng Hồng Văn bùng cháy, nhịn không được cao giọng: “Vi thần là đại phu, đương nhiên không thể làm ngơ khi gặp người bị thương mà không biết quý trọng thân thể của mình.”
Lời vừa ra khỏi miệng, chính hắn cũng cảm thấy có vẻ không ổn, vội nói tiếp: “Ví dụ Tạ Tước gia, nếu Tước gia vất vả cứu bá tánh một thành, kết quả vừa quay đầu thì những bá tánh kia tự sát, chẳng lẽ Tước gia sẽ không tức giận?”
Thục Quý phi và Trưởng công chúa Gia Chân theo bản năng nhìn về phía Tạ Uẩn, anh chàng sửng sốt, lập tức lắc đầu.
- - -- Không ổn không ổn, chuyện đó sao ta dám nghĩ tới, coi bộ đây...
...!Đâu chỉ tức giận bình thường, rõ ràng sắp tức giận đến mức nổ tung.
Trưởng công chúa Gia Chân trầm mặc một lát, bỗng dịu giọng: “Thực xin lỗi.”
Ối giời, ngoan một cách kỳ cục!
Hồng Văn sửng sốt, chợt hoảng hồn ngẫm lại, vừa rồi hình như mình quá nghiêm khắc.
Tính tình của hắn chính là ăn mềm không ăn cứng...
Thấy Hồng Văn không lên tiếng, Trưởng công chúa Gia Chân dùng mũi giày chạm nhẹ vào ủng quan của hắn, lặp lại lần nữa: “Thực xin lỗi nhe.”
Hồng Văn không được tự nhiên rụt chân, ngọn lửa vừa bừng lên trong lòng phụt tắt rụi: “Công chúa không cần như thế.”
“Vậy ngươi hãy mau nói không sao đi!” Ai ngờ Trưởng công chúa Gia Chân lại đề nghị một cách nghiêm túc dị thường, “Bằng không buổi tối ta sẽ ngủ không yên.”
Hồng Văn bị chọc giận đến mức bật cười, đây là tật xấu gì vậy?
Hắn theo bản năng nhìn về phía Thục Quý phi và Tạ Uẩn, hy vọng có thể can ngăn một chút vị Công chúa tính cách cổ quái này, nhưng không ngờ hai người kia bày ra vẻ mặt Thương mà không giúp gì được, hiển nhiên biết rõ ngọn nguồn diễn xuất của Trưởng công chúa Gia Chân từ lâu.
Hồng Văn bất đắc dĩ: “Không có gì.”
Ngẫm lại cũng thật buồn cười, người khác nói xin lỗi, nhưng không hiểu sao hắn lâm vào tình trạng tâm hoảng ý loạn?!
Trưởng công chúa Gia Chân quả thật nhẹ nhàng thở phào, gương mặt xinh đẹp thỏa mãn một cách ngây thơ, giống đứa bé được viên kẹo như mong ước.
Hồng Văn bật cười lắc đầu, suy nghĩ một chút rồi chân thành khuyên: “Thế gian có biết bao người cầu khoẻ mạnh nhưng không thể được như ý nguyện, vi thần chỉ mong sau này Công chúa yêu quý bản thân nhiều hơn.”
Thứ mà một số người vứt bỏ như chiếc giày rách, lại có thể là thứ người khác cầu mà không được.
Hồng Văn từng chứng kiến vô số người vì đủ loại nguyên nhân dẫn tới thân thể tàn khuyết b3nh hoạn, chỉ hận chính mình không đủ khả năng trị liệu, lần này thấy Trưởng công chúa Gia Chân như thế, khó tránh khỏi bực bội nàng