Thấy có gia đinh còn định vung nắm tay, Hồng Văn không kịp nghĩ nhiều, phóng thẳng tới túm chặt cánh tay hắn vặn ra sau lưng, đẩy một cái khiến tên này té sấp xuống trong tư thế chó ăn phân.
Đứa bé đang khóc lớn, hai răng cửa bị đánh gãy, miệng đầy máu tươi, môi cũng bị dập, nửa gương mặt sưng vù, trông thật thê thảm.
Hồng Văn cảm thấy khó chịu vô cùng, cẩn thận lau máu và nước mắt cho đứa bé, đồng thời kiểm tra các triệu chứng khác.
Đánh chó phải xem chủ nhân, nô tài bị người ngoài đường đập thì chủ tử mất mặt, gã cậu ấm đánh đứa bé giận dữ rống lên: "Thằng khốn nạn từ đâu chui ra? Dám tới xía mũi vào chuyện của bản công tử!"
Hồng Văn ngoái lại trừng mắt, hai bên đối diện đều nhận ra nhau.
"Thằng nhãi này, hóa ra là mày! Ông đây không đi tìm mày gây phiền toái là phước cho mày, hiện giờ còn tự động dâng tới cửa?" Gã nọ cười lạnh.
Hồng Văn nhớ ra ngày đó đi phủ Định Quốc Công bắt mạch cho lão phu nhân, gã này ngồi bên cạnh Tiết Vũ, chắc hẳn là huynh đệ ruột thịt rồi.
Định Quốc Công Thế tử có hai trai một gái, trưởng tử là trượng phu của thai phụ hôm đó, đoán chừng người trước mắt là con thứ Tiết Lương.
Gã này đúng là Tiết Lương, hắn vốn hẹn với đám hồ bằng cẩu hữu đi uống rượu mua vui, kêu mấy kỹ nữ tuyệt sắc xướng khúc tiếp khách.
Ai ngờ vừa ra đến cửa lại bị mẫu thân phái tới hội chùa thắp hương cung phụng Phật Tổ, trong lòng không thoải mái, đúng lúc bị một thằng nhỏ làm dơ áo choàng, một bụng tà hỏa thuận thế bung ra.
Phát hiện kẻ chạy tới can ngăn lại là thằng nhãi ranh ngày đó công khai bất kính với tổ phụ, tự nhiên thù mới thêm hận cũ, quyết tâm tính sổ cả nợ cũ nợ mới.
Hồng Văn nhíu mày nói: "Y phục tuy quý trọng nhưng chỉ là vật ngoài thân, hoặc bồi thường hoặc giặt sạch là được.
Huống chi với gia thế của các vị, ra cửa tất nhiên mang theo y phục để thay đổi, tội gì chà đạp một đứa bé không hiểu chuyện?"
Tiết Lương cầm roi ngựa chỉ vào Hồng Văn chửi: "Mẹ kiếp, mày cũng xứng lo chuyện của ông nội mày sao!"
Sau đó nghiến răng nghiến lợi ra lệnh cho mấy tên gia đinh: "Xông lên, đánh chết cái tên chó má không biết tốt xấu cho ông!"
Lúc này, cha của đứa bé đã len vào tới nơi, thấy nô bộc của Tiết Lương dàn hàng ngang vô cùng hùng hổ, trên người Hồng Văn lại không thấy chút xíu trang phục hoa lệ nào, e rằng chả có bối cảnh gì, sao có thể tranh chấp với kẻ có quyền? Người cha vội nén giận khuyên nhủ: "Thôi bỏ đi, đứa nhỏ còn đứng được là tốt rồi, chớ vì khuyển tử mà đụng vào quý nhân."
Hồng Văn nghe vậy, vừa thương vừa hận vừa tức: "Đâu thể nói như vậy, dưới chân Thiên tử chẳng lẽ không có vương pháp?"
"Vương pháp?" Tiết Lương phì cười, chống nạnh nói, "Ông đây chính là vương pháp! Đánh cho tao!"
Bọn nô tài phủ Định Quốc Công xưa nay quen ỷ vào uy thế chủ tử mà tác oai tác quái, vừa nghe lệnh lập tức xông tới định hành hung.
Hồng Văn kéo hai cha con ra sau lưng bảo hộ, vừa muốn đánh trả thì thấy thị vệ Trưởng công chúa Gia Chân lưu lại từ trong đám người nhảy ra, ba quyền hai cước đánh đám ác nô té ngổn ngang dưới đất.
"Làm càn, ai dám động đến Tiểu Hồng đại phu!"
Dứt lời, bay lên tung chân đá một tên điêu nô bay vào người Tiết Lương, một chủ một phó đồng thời té ngã lăn lông lốc.
Tiết Lương bị tạp trúng đến mức váng đầu hoa mắt, khi ngã xuống đất lòng bàn tay bị cọ xát mất miếng da, trên người cũng có vài chỗ trầy xước đau nóng rát, lửa giận xông thẳng tới đỉnh đầu: "Phản rồi phản rồi, mày là đồ thối tha từ nơi nào tới?"
Thị vệ không thèm để hắn vào mắt, chỉ xoay người hỏi Hồng Văn: "Ngài không sao chứ?"
Hồng Văn lắc đầu, trước tiên ra chữa thương cho đứa bé kia.
Thằng bé khóc đến mức hổn hển, thế mà vẫn nhớ an ủi phụ thân: "Cha đừng tức giận, con sẽ ngoan, sau này không ăn kẹo hồ lô nữa."
Đôi môi người cha run rẩy, vội quay mặt đi nhanh chóng chùi khóe mắt: "Là cha không có bản lĩnh."
Một thanh niên len ra từ đám người: "Dưới chân Thiên tử mà có kẻ cuồng ngạo như vậy? Không sợ thiên lôi đánh xuống à?"
Hồng Văn theo bản năng liếc nhìn anh ta, hóa ra là bộ hạ của Tạ Uẩn, thầm nghĩ thật là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, khó trách Tạ Uẩn chịu bôn ba giúp đỡ, quả thật là một hảo hán.
Người vây xem nơi này nếu không một ngàn thì cũng mấy trăm, tuy nhiều người rất bất mãn nhưng chỉ dám thì thầm nho nhỏ trong đám đông, người ra mặt giống thanh niên kia không có một ai.
Lúc này Tiết Lương đã mất lý trí, đẩy bật ra tên nô tài lại nâng gã: "Dám đánh tao? Trói cổ bọn chúng lại, tao không cho chúng mày chết tử tế!"
Vì bị té lăn cù dưới đất nên bộ áo gấm của gã nhăn dúm dó, dính đầy bùn đất, đồ chụp búi tóc bằng sợi vàng nạm ngọc quý cũng lệch đi, đôi mắt đỏ sậm b ắn ra từng tia oán độc tựa quỷ dữ.
Thanh niên kia lập tức dang rộng hai tay che trước người Hồng Văn: "Hôm nay dẫu phải cược tính mạng cũng tuyệt đối không để ai động vào một sợi lông của vị đại phu này!"
Anh ta biết thân phận của Hồng Văn, thầm nghĩ nếu không phải vì giúp đỡ nhà mình, Hồng Văn sẽ không bị cuốn vào trận phong ba này.
Nam nhi chân chính gặp ác không lùi, chuyện tới trước mắt há có thể ngồi yên không nhìn đến?
Rất nhiều sự tình chỉ thiếu một người xung phong dẫn đầu, có hành động và lời nói của người thanh niên, đám đông tức khắc xôn xao.
"Đây rõ ràng không muốn cho chúng ta đường sống!" Một tiếng kêu đau xót và phẫn nộ đột nhiên vang lên, "Hãy liều mạng với bọn chúng!"
"Đúng vậy, có bản lĩnh thì cứ trói hết mấy trăm người chúng ta!"
Tới chữa bệnh từ thiện phần nhiều là người nghèo khổ, bình thường không cách gì mời danh y, cũng trả không nổi tiền thuốc cao ngất ngưỡng, chỉ có thể cố vùng vẫy mà sống.
Hôm nay hiếm lắm mới gặp được thần y chữa bệnh không cần tiền, thế mà nửa đường lòi ra một gã sát tinh, cắt đứt một chút hy vọng cuối cùng của họ.
Bọn họ ngày ngày lao động vất vả, chưa bao giờ mong cầu điều gì xa hoa, chẳng lẽ ngay cả muốn sống cũng không được phép?
Đằng nào cũng chết, chi bằng liều mạng với bọn ác bá, có chết cũng kéo cái đệm lưng, để những đại lão gia cao cao tại thượng biết người bình dân cũng có tâm huyết.
Lời vừa nói ra, lập tức kích động sự phẫn nộ của dân chúng, mọi người đều trợn trừng đôi mắt đỏ quạch dàn hàng ngang tiến lên, khiến Tiết Lương sợ tới mức liên tục thụt lùi: "Làm gì, làm gì đó? Chúng mày là đám điêu dân, muốn tạo phản sao?"
Đoàn người phủ Định Quốc Công cố nhiên thanh thế to lớn, nhưng đâu thể nào so được với bá tánh đi hội chùa người đông thế mạnh?
Có người hô lên: "Không muốn cho chúng ta sống, ngươi cũng đừng hòng sống sót!"
"Uất ức nửa đời người, hôm nay không nhịn nữa!"
"Đúng vậy! Mười tám năm sau lại là hảo hán, mạng hèn này đâu tiếc gì!"
Trùng hợp lúc này đội tuần tra vùng phụ cận nghe động tĩnh tiến đến: "Kẻ nào quấy rối nơi đây, còn không mau mau lui ra!"
Tiết Lương vừa thấy người tới, lập tức vững lòng: "Lữ Bộ đầu, ngươi tới đúng lúc, nơi này có kẻ muốn kích động điêu dân tạo phản, ngươi mau bắt hết bọn chúng!"
Những nha dịch đâu thể nào coi thường hai chữ "tạo phản", lập tức nghiêm mặt, tay nắm chặt chuôi đao nhận diện kẻ khởi xướng.
Ai ngờ vừa thấy là Hồng Văn nên sửng sốt một hồi, quay sang nhỏ giọng nói với Tiết Lương: "Tiết Nhị gia, có phải hiểu lầm hay không? Vị này hình như là một đại phu rất lợi hại, vừa rồi trị hết không ít người."
Tiết Lương trợn mắt: "Ông đây sẽ lừa gạt ngươi à? Chẳng lẽ hiện giờ các ngươi cũng không để phủ Định Quốc Công vào mắt?"
Trong đám đông có người nghe kêu "Tiết Nhị gia", quan sát đoàn người của Tiết Lương kỹ hơn là lập tức đoán được bốn năm phần.
Hóa ra là con cháu phủ Định Quốc Công, hèn chi...
Rồi nhìn về phía Hồng Văn và đôi cha con, trong mắt mang theo đồng tình.
Thôi thôi, ai kêu các ngươi xui xẻo, chọc ai không chọc, lại chọc trúng ngay cái hạng này!
Lữ Bộ đầu chỉ là một quan sai nhỏ bé, sao dám chống chọi với loại quái vật khổng lồ như phủ Định Quốc Công, vừa nghe Tiết Lương đe dọa như vậy cả người mồ hôi lạnh chảy ròng, vội ôm quyền chắp tay thi lễ: "Nhị gia bớt giận, tiểu nhân sẽ đi làm ngay."
Hắn quanh năm đi tuần vùng này, đã sớm nghe đồn về tính nết của Tiết Lương, nhìn cơn phẫn nộ của quần chúng, ước chừng không biết kẻ nào xui xẻo xúc phạm đến vị Nhị công tử này, nếu mình không làm chút gì thì e rằng khó qua ải này.
Nhưng nếu thật sự chiếu theo lời Tiết Lương bắt người, Lữ Bộ đầu cảm thấy có điểm xin lỗi lương tâm.
Huống chi hắn nhớ rõ vừa rồi hình như còn có vài vị con nhà giàu cử chỉ bất phàm cùng đi với Hồng Văn, kinh thành tàng long ngọa hổ, biết đâu lại có một tầng quan hệ gì đó.
Vì thế Lữ Bộ đầu muốn giơ cao đánh khẽ lấy lòng hai bên, để hai bên cùng thiếu mình một nhân tình, hướng về phía Hồng Văn nháy mắt: "Vị tiểu huynh đệ này, oan gia nên giải không nên kết, chi bằng hôm nay hãy nhận lỗi với Nhị gia, chúng ta cùng xí xóa, được không nào?"
Vừa nãy bởi vì vụ ông lão trúng gió mà Hồng Văn còn có ấn tượng tốt với Lữ Bộ đầu, nhưng bây giờ có thể thấy được hắn trợ Trụ vi ngược, không khỏi thất vọng hoàn toàn: "Ngươi là người trong công môn vốn nên vì dân phục vụ, nhưng lại vội vàng đưa ra phán xét, thứ nhất không điều tra sự việc, thứ nhì không hỏi đúng sai, há mồm là bắt ta nhận lỗi, chẳng lẽ không thấy đứa trẻ mặt mày đầy máu sưng vù hay sao? Từng lời nói và việc làm của ngươi có xứng đáng với sự vun đắp của triều đình, có xứng đáng với bộ quan phục trên người, có xứng đáng với sự tín nhiệm của bá tánh?"
Các bá tánh xung quanh cũng sôi nổi nói: "Đúng vậy, Lữ đại nhân, sao ngài có thể hành xử như vậy? Uổng cho chúng ta nghĩ rằng ngài là người tốt."
"Quan lại bao che cho nhau đấy mà, phải làm thế nào đây?"
"Dưới chân Thiên tử mà cứ càn rỡ vậy sao?"
Lữ Bộ đầu vốn có chút áy náy với Hồng Văn, lúc này nghe xong một hồi thuyết giáo, khó tránh trong lòng thầm trách thằng nhóc đại phu kia không hiểu lý lẽ.
Hơn nữa thấy không ít bá tánh cũng hùa theo khiển trách mình, càng thêm thẹn quá thành giận: "Giỏi cho thằng nhóc miệng lưỡi sắc bén, bản quan vốn có ý tốt chỉ bảo ngươi, thế mà ngươi không biết tốt xấu!"
Hồng Văn luôn ăn mềm không ăn cứng, nghe vậy cứng cổ nói: "Ta cũng không biết dưới chân Thiên tử còn xảy ra chuyện không có vương pháp! Ngươi có gan thì cứ bắt ta, chúng ta đến công đường tranh luận cho thật thống khoái!"
Muốn quậy thì quậy, ai sợ ai?
Cùng lắm thì đi cáo ngự trạng, hắn không tin Long Nguyên Đế sẽ cho phép chuyện như vậy phát sinh!
Lữ Bộ đầu nổi giận, mới định ra tay thì thấy một thị vệ đột nhiên giơ lên một lệnh bài quen mắt: "Ai dám?"
Bầu máu nóng bốc lên đầu gã họ Lữ tức khắc nguội lạnh hoàn toàn.
Đúng vậy, hắn chỉ lo lấy lòng Tiết Lương mà quên mất vừa rồi đoàn người Hồng Văn đều đeo thẻ bài cấm quân...
Chuyện xấu chuyện xấu!
Đám nha dịch bọn họ ngày thường nhìn rất uy phong, nhưng ở trước mặt cấm quân thì chả là cái đinh gì.
Nếu người ta thật muốn truy cứu, chỉ sợ không những không thể lấy lòng hai đầu, ngược lại chính mình chịu tội!
Nghĩ đến đây, Lữ Bộ đầu không khỏi thầm hận chính mình sao mau mắn làm chi, sớm biết thì giả câm vờ điếc là được!
Vừa thấy thẻ bài kia, tim Tiết Lương cũng thót lại, Hồng Văn chỉ là một Lại mục thất phẩm nhỏ nhoi, mọi người đều biết hắn chẳng có gia thế gì, sao xứng đáng được cấm quân theo bảo vệ? Chẳng lẽ Hoàng Thượng phái người lại đây chữa bệnh từ thiện?
Tiết Lương tái mặt, theo bản năng nhìn quanh khắp nơi, lại cảm thấy có gì đó không đúng.
Hừm, chuyện này không thể nào hiểu nổi! Nếu thật sự trong cung chữa bệnh từ thiện, hà tất giấu giếm, sao có thể chỉ gởi đến một tiểu Lại mục? Đúng ra phải có các Thái y, thanh thế phải phô trương một chút, đâu thể im lìm kiểu vậy...
Nghĩ đến đây, Tiết Lương vững tâm hơn, cười khẩy: “Cấm quân thì thế nào? Cấm quân thường trú khắp kinh thành ít nhất hai mươi vạn, chẳng lẽ ông đây gặp người là sợ? Có bao nhiêu cấm quân là binh lính theo tổ phụ ta chinh chiến nữa kìa!”
Huống chi hiện tại đã cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống, chuyện hôm nay bị không biết bao nhiêu người chứng kiến, mai mốt thế nào cũng một truyền mười, mười truyền trăm; nếu mình cứ thế phải dừng tay, e rằng chưa đến nửa ngày toàn bộ kinh thành đều biết, đường đường là Nhị công tử đích xuất của phủ Định Quốc Công mà bị một đám điêu dân dọa sợ tới mức chạy trối chết...
Người sống trên đời, nếu ngay cả mặt mũi cũng không giữ được, cuộc đời còn gì thú vị? Sau này phủ Định Quốc Công sao có thể đứng vững gót chân ở kinh thành?
Tiết Lương dứt khoát chụp mũ: “Ngươi đừng vội cầm da hổ làm đại kỳ, thẻ bài cấm quân không phải tùy tiện có thể sử dụng, coi chừng bị tố cáo tội lạm dụng chức quyền!”
Phủ Định Quốc Công thường xuyên qua lại với quyền quý trong kinh, quá quen mặt các thị vệ bên người vài vị quan to hiển quý, cơ mà gã thị vệ trước mắt lại chưa từng gặp qua, có lẽ cũng không phải nhân vật