Trên đời có rất nhiều thứ không thể coi bề ngoài, giống như một cây to khổng lồ tưởng chừng có thể che trời, nhưng thực ra bên trong đã bị khoét rỗng từ lâu.
Khi gió êm trời lặng thì không sao, nhưng nếu một ngày đột nhiên cuồng phong gào thét, cây to kia sẽ bị bật gốc lúc nào không biết.
Phủ Định Quốc Công lừng lẫy chợt biến mất chỉ sau một đêm khiến văn võ bá quan đều tự cảnh tỉnh tự xét lại, đồng loạt ước thúc con cháu trong nhà một cách công khai hoặc ngấm ngầm.
Trong lúc nhất thời, ngọn gió hiếu học tấn tới thổi qua gia đình của đủ loại quan viên quyền quý, những vụ gây chuyện thị phi chơi bời lêu lổng đều biến mất, vì thế bầu không khí của toàn bộ kinh thành trở nên nghiêm túc hẳn lên, thật sự rất đáng mừng.
Phủ Định Quốc Công ở kinh thành và nhà cửa ở quê quán đều bị kiểm kê, chưa thấy thì thôi nhưng vừa thấy quả thật kinh người:
Vàng bạc, bảo vật, châu báu, ngọc ngà được dọn ra vô số kể, cứ trào dâng không ngừng như sóng biển, chất chồng cao hơn núi lớn.
Ở kinh thành, Kiêu Kỵ úy Tạ Uẩn dẫn người hiệp trợ xét nhà, anh ta cũng coi như từ nhỏ lớn lên trong phú quý, nhìn quen những thứ xa hoa lãng phí, thế mà vẫn bị núi tang vật khiến cho kinh ngạc đến mức nghẹn họng nhìn trân trối.
Bảo vật một Quốc công nên có thì phủ Định Quốc Công đương nhiên có, thậm chí thứ không nên có bọn họ vẫn có.
Thỏi vàng thỏi bạc nhiều đến mức có thể trực tiếp dùng làm gạch xây nhà, rất nhiều tượng đá quý, bình cổ và bình phong giá trị liên thành, đồng hồ báo giờ Tây Dương, hương liệu quý hiếm từ Nam Dương, v.v...!chồng chất trong nhà kho đến tận xà nhà, không khác gì trân phẩm trong bảo khố của hoàng cung.
Gấm vóc tơ lụa, nhân sâm lộc nhung khó có thể đếm hết, bởi vì dùng không xuể nên cứ ném trong góc nhà kho chả ai nhìn đến, mốc meo mục nát...
Nghe nói đồ lót cho chó mặt xệ nuôi trong nhà bọn họ đều may bằng gấm quý.
Sau khi thẩm vấn biết được, ngày lễ ngày tết đều có quan viên và phú thương tặng quà cho các chủ tử lớn nhỏ của phủ Định Quốc Công, mọi người đã sớm tập mãi thành thói quen.
Nguyên do thứ nhất là "Huyện quan không bằng hiện quản", Hoàng đế cao cao tại thượng khó tránh khỏi chiếu cố không hết những chuyện lặt vặt, thay vì vò đầu bứt tóc tìm đường trong kinh thành, chi bằng trực tiếp đến cầu phủ Định Quốc Công, mang đủ quà lễ thì muốn gì được ngay;
Thứ hai không hề thiếu những kẻ muốn lợi dụng quyền lực để trục lợi cá nhân và làm những giao dịch phi pháp, đương nhiên không dám để lộ liễu trước công chúng, những việc như vậy cần phải có người chống lưng mạnh mẽ, phủ Định Quốc Công dĩ nhiên là lựa chọn tốt nhất.
Chính vì hai lý do trên, rất nhiều người trong tay có thứ tốt thà rằng không dâng vào cung chứ nhất định phải tặng phủ Định Quốc Công một phần, Long Nguyên Đế là người hưởng sái...!
Tuy nói "văn nghèo võ giàu", phàm là võ tướng tất nhiên của cải thật dày, nhưng đây cũng thực sự quá mức.
Vốn có vài cá nhân định kêu oan cho phủ Định Quốc Công, nhưng khi thấy của cải bị sao kê thì trên mặt giống như ăn vả tám mười cái tát, đau nóng rát.
Long Nguyên Đế thực sự phát tài, Hộ Bộ nhìn các khoảng thiếu hụt được bổ khuyết cũng vui mừng khôn xiết, nửa đêm trực ban không còn nghe tiếng mắng to.
Dẫu vậy Long Nguyên Đế không hề phô trương lãng phí, trước tiên ngài chi bốn mươi vạn lượng cho ngân sách biên cảnh Tây Bắc để xây dựng thành trì phòng ngự và đường đất, sau đó phát cho vùng duyên hải Đông Nam ba mươi vạn lượng để gầy dựng đội thuyền chiến, rồi cấp vùng Tây Nam ngân sách ba mươi vạn lượng để phá núi mở đường tiện lợi giao thông.
Ngoài ra, Long Nguyên Đế phái khâm sai đi khắp nơi khảo sát, chỗ nhiều mưa thì xây đê đập, chỗ thiếu mưa thì xây hồ chứa nước, đào giếng, thêm vào đó là sửa chữa trường học.
Sau khi từng đạo ý chỉ ban xuống, số tiền tham ô tịch thu được từ phủ Định Quốc Công đã không còn thừa bao nhiêu.
Có thần tử muốn mượn cơ hội lấy lòng, dâng sổ con nói cung điện lâu năm thiếu tu sửa, thật sự quá mức xập xệ, cầu bệ hạ yêu quý long thể, xét cho thể diện của triều đình, vân vân...
Nhìn cột đá khảm rồng đã tróc sơn từng mảng, Long Nguyên Đế cũng hơi động tâm, kêu Hộ Bộ tính đại khái xem sao.
Kết quả Hộ Bộ lách cách gẩy bàn tính suốt hai ngày đêm, mắt đầy tơ máu trình lên: “Hồi bẩm bệ hạ, nếu muốn đại tu, ít nhất cần một trăm ba mươi vạn lượng; nếu muốn tiểu tu, ít nhất cũng phải bốn mươi vạn lượng.”
Đây là chưa kể các cấp tầng tầng lớp lớp ăn hoa hồng.
Long Nguyên Đế nghe xong thật lâu không nói nên lời, một hồi sau mới lặng lẽ thở dài: “Số tiền này đủ cho các tướng sĩ biên cảnh chiến đấu hai ba năm, thôi, vụ này không cần nhắc lại.”
Vì thế ngày hôm sau, Long Nguyên Đế khiển trách quan viên dâng sổ con yêu cầu trùng tu cung điện trước mặt mọi người, giáng xuống ba cấp.
Bạc được phân phát nhưng có thể đến được chỗ cần dùng hay không cũng là nan đề.
Tuy lúc này mới xử lý nghiêm khắc phủ Định Quốc Công khiến văn võ bá quan cảm thấy bất an, nhưng phú quý động nhân tâm.
không thiếu kẻ bí quá hoá liều.
Vì thế Long Nguyên Đế đặc biệt ban một đạo thánh chỉ, dùng tám trăm dặm kịch liệt thông cáo khắp nơi: “Phàm có quan viên tham ô ngân sách của triều đình, từ trăm lượng trở lên sẽ phán trảm lập quyết, ngàn lượng trở lên tru di tam tộc...”
Có thần