Hôm mùng sáu tháng mười một, Long Nguyên Đế đã phê chuẩn cho thỉnh cầu cáo lão hồi hương của Vương Thái y, thuận tiện bảo năm nay ông ta có thể ở nhà ăn tết.
Đừng nói mọi người, ngay chính Vương Thái y cũng bị bất ngờ, bởi vì vụ thỉnh cầu này ông ta làm mỗi năm trong suốt ba năm qua, nhưng Long Nguyên Đế luôn khuyên ông ta ở lại.
Vốn tưởng rằng năm nay sẽ giống năm rồi trấn an như vậy, ai ngờ hóa ra lại phê chuẩn.
Mọi người trong Thái Y Viện đồng loạt tiến lên chúc mừng, còn nói muốn góp tiền làm bữa tiệc tiễn đưa.
"Lão huynh đang hưởng tuổi hạc, làm lụng vất vả nửa đời nên trở về nghỉ ngơi." Có đồng liêu rất hâm mộ, "Từ nay về sau ngậm kẹo đùa cháu vui thú điền viên, lão huynh thật có phúc!"
"Đúng vậy đúng vậy, nghe nói lệnh lang cũng là trò giỏi hơn thầy, thật có thể nói là gia tộc Hạnh lâm..."
"Đáng thương cho con cháu ta chờ không được phúc phần này, e là phải làm việc đến khi chết già!"
Vương Thái y chắp tay cảm tạ một vòng, nhìn Thái Y Viện vô cùng náo nhiệt, trong lòng khó tránh khỏi vài phần chua xót và mất mát.
Đặc biệt nghe câu nói của người cuối cùng, nụ cười trên mặt cứng đờ, không thể phân rõ đối phương là thiệt tình hay mượn cơ hội châm chọc.
Ông ta trao cho thái giám truyền chỉ phong bao lì xì, uyển chuyển hỏi: "Bệ hạ không còn dặn dò gì khác sao?"
Thái giám truyền chỉ gật đầu: "Vâng, ngài còn cầu điều gì khác à?"
Vương Thái y vội nặn ra nụ cười: "Không có, ta chỉ lo lắng mình đi rồi Thái Y Viện sẽ bị thiếu người, không biết khi nào bệ hạ chọn người bổ khuyết, ta cũng được an tâm."
Thái giám kia nghe xong mỉm cười đáp: "Hóa ra là vì điều này, ngài không cần lo lắng, cứ yên tâm nghỉ hưu.
Bệ hạ nói không vội điều người thay thế, bệ hạ đã có an bài."
Vừa nghe lời này, đáy lòng Vương Thái y luôn le lói một tia hy vọng nháy mắt tan thành mây khói, chỉ cảm thấy miệng mồm khô đắng.
Cái gọi là Tài năng, tuy nhìn không thấy sờ không được nhưng thật sự quan trọng, ông hành y hơn nửa đời người, tự biết tài năng có hạn, dù sử dụng hết toàn lực cũng khó có thể tiến thêm một bước.
Vì thế ông định dùng hơn ba mươi năm thâm niên đổi một tiền đồ cho nhi tử, ai ngờ biến khéo thành vụng...
Có lẽ do ông cứ lôi chuyện nghỉ hưu của mình ra để làm bộ làm tịch, e là Long Nguyên Đế đã bực, cho nên ngay cả thể diện cuối cùng là giữ lại kinh thành ăn tết cũng không cho...
Khổ nỗi ông đâu còn biện pháp khác, người làm cha tính toán thay cho nhi tử chẳng phải là chuyện thiên kinh địa nghĩa?
Nghĩ đến đây, thân hình Vương Thái y hơi còng xuống.
Mọi người trong Thái Y Viện nghe thái giám truyền chỉ nói xong, đồng loạt suy đoán xem ai sẽ được chọn thay thế.
Tính ra, có hai cách để được nâng lên thành Thái y trong Thái Y Viện:
Một là lựa chọn theo thứ tự từ dưới lên trên lần lượt bổ sung.
Hai là địa phương tiến cử danh y lên kinh thành rồi thông qua khảo hạch.
Nhưng hơn nửa năm qua chưa từng nghe nói nơi nào có danh y đặc biệt xuất sắc, e rằng phải tuyển chọn trong số hai mươi bốn, à quên, hai mươi ba Lại mục hiện tại.
Kế tiếp sẽ chọn hai người trong nhóm y sĩ tăng chức thành Lại mục...!Như vậy là thỏa đáng nhất.
Bên kia.
Trong cung Thái Hậu luật lệ nghiêm cẩn, cấm tuyệt cung nhân trên dưới truyền tin tức lung tung, cho nên Hồng Văn và Hà Nguyên Kiều hoàn toàn không biết gì về vụ này.
Sức khỏe của hai vị Hoàng tử tốt hơn rất nhiều so với nửa năm trước, lần này bị cảm lạnh cũng phát hiện kịp thời, do đó uống thuốc bốn ngày là đã khỏi hơn phân nửa.
Hôm nay sau trận tuyết trời quang đãng, Hồng Văn lại dẫn hai Hoàng tử ra ngoài hành lang hít thở không khí nói chuyện dân sinh.
Long Nguyên Đế là Hoàng đế tốt, Trưởng công chúa là Công chúa tốt, Hồng Văn hy vọng trong tương lai hai vị Hoàng tử cũng có thể thành một minh quân một hiền thần tạo phúc cho dân.
Ban đầu Hà Nguyên Kiều thấy hành động của Hồng Văn khiến anh ta hãi hùng khiếp vía, sợ Hồng Văn bị gán cho tội danh đi quá giới hạn.
Ai ngờ mấy ngày qua đi, Thái Hậu chẳng những không ngăn cản, ngược lại thường sai người tới đưa điểm tâm, nghiễm nhiên ngầm đồng ý, lúc này Hà Nguyên Kiều mới an tâm.
"Hai vị điện hạ biết vì sao bá tánh dân gian vừa thích vừa ghét trời đổ tuyết lớn hay không?" Hồng Văn chỉ vào đống tuyết đọng ở góc tường hỏi.
Ánh nắng chiếu trên người ấm áp, quả thực là động lực cho người lười nhác vươn vai.
Nhưng Hà Nguyên Kiều là người Giang Nam, không chịu nổi cái lạnh rét buốt của Vọng Yến Đài, ăn cơm xong là ôm lò sưởi tay rúc trên giường đất trong phòng, chỉ thỉnh thoảng ló đầu qua khung cửa sổ, tỏ vẻ chính mình còn chưa bị đông chết.
Đống tuyết trắng tinh, hai cậu nhóc liếc nhau, bắt đầu vắt óc suy nghĩ.
Qua một lát, bàn tay mũm mĩm của Ngũ Hoàng tử giật giật ống tay áo Hồng Văn: "Sẽ té ngã, sẽ sinh bệnh, đau lắm."
Mấy ngày trước bé và Tam ca bị trời tuyết rét lạnh làm bịnh một trận khó chịu lắm đấy.
Hừ, trời tuyết thật không ngoan, là đứa thích gây sự phá hư!
Hồng Văn cười khích lệ: "Đúng vậy, tuyết rơi khiến trời rét đường trơn, bá tánh đi lại khó khăn, chẳng may sinh bệnh hay té ngã bị thương thì phải uống thuốc, không chỉ đau mà còn tốn bạc.
Nếu dùng bạc để mua thuốc thì họ không thể mua đồ ăn áo mặc."
Ngũ Hoàng tử trầm ngâm một chút, lôi từ trong túi tiền đeo bên hông hai viên bạc nhỏ, đặt trong lòng bàn tay thịt mum múp đưa qua: "Ta sẽ cho họ tiền mua đồ ăn."
Hồng Văn cảm động xoa má cậu nhóc: "Thật ngoan, nhưng có câu Đưa cá cho người chi bằng dạy người bắt cá, điện hạ biết không?"
Sang năm Ngũ Hoàng tử mới học vỡ lòng, mấy ngày nay bắt đầu đọc Thiên Tự Văn, nghe xong lời này ngơ ngác lắc đầu.
Tam Hoàng tử chậm rãi giải thích: "Lời này ý là, trực tiếp đưa cá thì người ta ăn hết chỉ một ngày, sau đó vẫn bị đói chết, đấy là trị ngọn không trị gốc.
Quan trọng nhất là dạy người ta biện pháp đánh cá, đã có tay nghề thì tương lai tự nhiên ăn no mặc ấm.
Cho nên phụ hoàng vẫn luôn xây dựng công xưởng khắp nơi, phái người đào tạo phát triển nông nghiệp, chứ không phải chỉ đơn thuần bố thí cứu tế."
"Điện hạ giỏi quá!" Hồng Văn vỗ tay, mấy cung nhân vẩy nước quét nhà xung quanh thấy thế cũng hùa theo reo hò khiến mặt Tam Hoàng tử đỏ bừng.
"Đây đâu đáng là gì!" Nhóc kiêu ngạo hất cằm lên giống chú gà trống khoe khoang: "Ta đã biết từ nhiều năm trước."
Hồng Văn thầm nghĩ cái gì mà "từ nhiều năm trước", hiện giờ ngươi mới nhiêu tuổi?
"Tam ca thật là oách," Ngũ Hoàng tử cực kỳ sùng bái, sau đó nhíu mày truy vấn: "Vậy nếu không có cá thì sao?"
Tam Hoàng tử khịt mũi: "Ngốc quá, đây chỉ là ví dụ! Nếu không có cá thì trồng trọt, không thể trồng trọt thì đi săn, không nữa thì dệt vải, buôn bán, mọi thứ đều có thể."
Ngũ Hoàng tử thắc mắc: "Đi săn là gì, mọi thứ đều có thể là gì?"
Tam Hoàng tử đột nhiên cảm thấy đau đầu: "Ừm, chờ đệ lớn lên sẽ biết."
Ngũ Hoàng tử thở dài, chống cằm nói: "Thật muốn lớn lên nhanh hơn."
Tam Hoàng tử nghiêm nghị chỉnh: "Con nít không thể thở dài."
"Cơ mà Tam ca vẫn thường xuyên thở dài đấy." Ngũ Hoàng tử nghiêm túc chỉ ra.
Tam Hoàng tử cứng họng, khóe mắt thoáng nhìn Hồng Văn đang cố nhịn cười, không khỏi hơi luống cuống: "Đó là vì...!đó là vì...!ta đã là người lớn! Người lớn đương nhiên có thể thở dài!"
Ngũ Hoàng tử đếm đầu ngón tay liệt kê: "Người lớn không cần móc ngoéo, còn có thể thở dài, ôi, lớn lên thật tốt!"
Vì sao con nít có quá nhiều thứ không thể làm vậy chứ?
Thấy thế, Tam Hoàng tử dứt khoát chuyển đề tài: "Để ta dạy đệ viết chữ."
Nói xong cũng không sai người đi lấy giấy bút mực, cúi đầu nhìn quanh tìm một nhánh cây.
Bạch tiên sinh từng nói, khi còn trẻ ông thường nổi thi hứng sau trận tuyết lớn, tìm một nhánh cây viết chữ trên mặt tuyết ngay tại chỗ, nghe ra vô cùng phong nhã, nhóc đã muốn bắt chước từ lâu.
Thực mau có tiểu thái giám vẩy nước quét nhà lanh lợi cầm tới một cây gậy gỗ ngắn bóng loáng: "Đây là phần cán của cây chổi lông gà đã không còn dùng được, nô tài thấy đẹp nên giữ lại, rất sạch sẽ ạ."
Hồng Văn nhận ra tiểu thái giám này chính là người hôm đó bị đau vì trượt ngã, cười tiếp nhận: "Đa tạ, thương thế của ngươi khỏi chưa?"
Tiểu thái giám gật đầu thật mạnh: "Vâng, uống ba thang thuốc là khỏi hoàn toàn ạ, vẫn chưa chính thức cảm tạ ngài."
Hồng Văn xua xua