Khu Hoàng Sơn hơn hai mươi năm trước, không phồn vinh phát triển như bây giờ.
Đường lớn ngõ nhỏ vẫn còn vết tích những căn nhà cũ, chưa được phá bỏ xây lại, khắp nơi dễ dàng nhìn thấy những tờ giấy quảng cáo nhỏ, dán trên cột điện, trên song cửa sắt.
Trương Tiểu Nhã, cũng chính là tội phạm giết người dốc hết tâm tư trả thù bạn học cũ của mình.
Gia đình cô ở trong tòa chung cư đối diện chợ, hành lang chật chội, đèn hư, bình thường không sáng, khi về nhà, đèn trần thường chớp tắt, nguyên nhân do điện yếu.
Ba cô là người nát rượu, tiền tích góp còn lại của gia đình không nhiều. Ngay cả tiền phẫu thuật sứt môi cho cô cũng là do mẹ cô giấu ba, trích ra một phần giữ lại để dành cho cô.
Trước kia môi cô nhìn rất đáng sợ, sau khi khâu lại thì khá hơn rất nhiều, nhưng cho dù là vậy, giáo viên chủ nhiệm lớp cũng không xem trọng cô.
Ngại cô ở đây chướng mắt, liền kiếm cớ bắt chép phạt; ngại cô mặt mũi đáng sợ, liền kiếm chuyện phạt đứng bên ngoài lớp, mắt không thấy thì lòng không phiền.
Bạn học hồi đó của cô, cũng tâm tính trẻ con, không thể hiểu phải trái, chỉ biết là người xấu xí thì sẽ có điểm đáng ghét, cứ như vậy mà chủ quan phê phán nội tâm của Trương Tiểu Nhã, cho rằng cô cũng là một người đáng sợ lại khó ưa.
Trên đời này, thứ không logic nhất chính là cách thức chung sống của mấy đứa trẻ.
Chúng lấy ấn tượng đầu tiên chán ghét cô, xa lánh cô, cô lập cô ở bên ngoài tòa thành của chúng.
Thế nhưng, Trương Tiểu Nhã vẫn không quan tâm đến.
Lúc ấy tuổi cô còn nhỏ, hồn nhiên mơ mộng, cũng không có suy nghĩ gì.
Cô cho rằng mình đi học không cần cố gắng, chọc giáo viên tức giận. Tan học, bởi vì không muốn về nhà, liền ở lại trường tập đồ chữ.
“Hả? Trương Tiểu Nhã, cậu còn chưa về, gây rối à? Chúng tôi quét dọn vệ sinh, cậu ở lại trong lớp chỉ thêm phiền!”
Học sinh trực nhật chính là nhìn cô không vừa mắt, rõ ràng tổ trực nhật đã dọn dẹp xong chỗ đó, nhưng họ vẫn cố tình đẩy hất, giật lấy bảng chữ mẫu của cô, rồi đưa cho các bạn khác xem: “Ê, tiểu quái vật viết chữ này, xấu y hệt nó.”
Rồi chúng cười vang.
Tiếng cười trẻ con vốn trong vắt giòn tan, lại bị thấm đẫm cảm giác chán ghét khôn xiết nào đó, dần dần tràn ra ba phần lạnh lẽo âm u, đâm thẳng vào lưng.
Trương Tiểu Nhã luôn yếu đuối, nhưng ngay lúc này, cũng bị bức đến nổi nóng, làm ra một chuyện mà chính mình cũng không tưởng tượng được.
Cô giật lại bảng chữ cái, đá ngã cái bàn mà người bạn đang tránh ở đó.
Đứa bạn bị u đầu máu chảy, mấy đứa khác sợ đến mức lập tức giải tán.
Trương Tiểu Nhã nhanh chóng chạy về nhà, trốn trong ổ chăn run cầm cập.
Nhưng rất nhanh, cha mẹ của bạn bị thương tìm đến nhà.
Thứ cô đối mặt là trận đòn trừng phạt của ba, mẹ thì nhún nhường xin lỗi, cấu cánh tay cô để cô phải mở miệng nhận lỗi.
Trương Tiểu Nhã tuy còn nhỏ, nhưng có khí phách, như thế nào cũng không chịu mở miệng.
Sau đó, cô tự nhiên bị cô lập, hành vi quá khích này cũng bị mấy đứa bạn nhiều chuyện truyền tai nói quá lên, thêm mắm dặm muối, gọt giũa sự việc, cuối cùng ghép cho cô tội danh độc ác.
Cô càng lúc càng không muốn mở miệng nói chuyện, cho đến sau khi lên sơ trung chuyển trường, đi học ở nơi khác, tình hình mới chuyển biến tốt hơn.
Chỉ là mỗi khi nửa đêm nằm mộng, cô lại sẽ nhớ đến cảnh tượng kia: Mọi người vây quanh cô, chửi rủa: “Đồ quái vật.”
Đến khi đi làm, chuyện đầu tiên cô làm chính là phẫu thuật thẩm mỹ, không thay đổi gương mặt, nhưng làm nhạt vết sẹo kia, ghép da, như con bướm phá kén mà ra.
Cô phải được tái sinh, hơn nữa phải che giấu đi mặc cảm tự ti đã ăn sâu vào xương tủy.
Rồi sau nữa, cô quyết định báo thù.
Vạch kế hoạch giết người xong xuôi, đối tượng đầu tiên cô lựa chọn, chính là đứa bạn năm đó ngã bị thương, gây sóng gió trong lớp, người gây ra họa chửi bới và sỉ nhục cô.
Dư Niệm hỏi cô, cảm giác sau khi giết người thế nào, có áy náy không? Hay hoảng sợ không?
Thực ra thì cảm giác đặc biệt gì cũng không có, Trương Tiểu Nhã chỉ cảm thấy thích thú, ân oán năm đó đều tan thành mây khói.
Cô ta thậm chí còn cảm thấy bản thân nhân từ khoan dung, để họ lấy công bù lại, cho họ cơ hội chuộc tội.
Phải biết rằng, hễ là làm sai chuyện gì, thì cần phải nhận lại báo ứng. Không phải không báo, mà là chưa đến lúc báo.
Bây giờ đã tới rồi, cho nên, cô đến đây.
Dư Niệm chỉ cảm thấy nan giải, phải biết rằng loại tội phạm giết người biến thái hoàn toàn mất lý trí sẽ rất dễ đối phó, lấy cứng đối cứng là được, họ chỉ có thể hoặc bị phục tùng hoặc trốn thoát.
Bởi vì mục đích của những người này là giết người, sạch sẽ gọn gàng, thậm chí đơn giản.
Nhưng Trương Tiểu Nhã lại khác, cô ta vẫn minh mẫn, thậm chí luôn giữ vững tam quan (giá trị quan, nhân sinh quan, thế giới quan) của mình.
Loại người này có chết cũng không nhận tội, cũng tuyệt đối không tỉnh ngộ triệt để, trừ phi giết đến ân oán của chính mình tiêu tan hết, cuộc đời này không hối tiếc, mới có thể dừng tay.
Dư Niệm cảm thấy được cô ta vừa đáng giận, vừa đáng thương.
Cô thở dài một tiếng, nói: “Cô Trương, cô làm nhiều như vậy, hẳn phải đủ rồi chứ?”
Trương Tiểu Nhã tránh mà không đáp, chỉ đắm chìm trong ký ức xa xưa của chính mình, nhẹ nhàng nói thêm: “Cô biết không? Tôi cũng từng có thời khắc muốn tha thứ cho họ. Nhưng con người là loài sinh vật có hứng thú, ấn tượng một khi đã định hình, cho dù cảm thấy mình phán đoán sai lầm, cũng sẽ tự lừa mình dối người tiếp tục che đậy. Cho nên, họ vẫn không chịu buông tha tôi, vẫn luôn như vậy, càng lăng mạ tôi thậm tệ hơn. Như vậy, tôi vì sao phải buông tha cho họ?”
Dư Niệm dừng một chút, nói: “Nhưng cách thức cô chọn quá cực đoan.”
“Thu hồi lòng đồng tình tràn trề của cô lại đi, cô nghĩ chuyện đời luôn ngọt ngào như vậy sao? Tại một thế giới cá lớn nuốt cá bé để sinh tồn, không phải cô đạp lên đầu tôi, thì chính là tôi đi lên người cô, tôi chiếm được thời cơ, ra tay trước, thì có gì không đúng? Nếu khi đó họ nhẫn tâm hơn chút nữa, dùng dư luận bức chết tôi thì sao? Sẽ có người trong lòng mang áy náy sao? Không, tôi đã sớm chết đi rồi, tôi yếu đuối ngây thơ của ngày xưa, đã sớm bị họ giết chết rồi!”
Dư Niệm không nói được lời nào.
Cô ta khăng khăng cố chấp, ngay cả Dư Niệm cũng không khuyên được.
Trong điện thoại, Trương Tiểu Nhã lại hỏi: “Cô Dư, cô nói xem ‘tử hình’ có mùi vị thế nào?”
Dư Niệm muốn nói lại thôi, cô ta là đang ám chỉ cho dù có đền tội cũng sẽ bị phán tử hình ư?
“Có người còn sống, nhưng lại sống không bằng chết.” Cuối cùng cô nói một câu bóng gió, liền cúp điện thoại.
Dư Niệm vội vàng gọi lại, nhưng điện thoại đã tắt máy.
Trường tiểu học Dương Quang gần ngay trước mắt.
Sắc trời dần chiều, mây mù áp bách, sương dày đặc, như bao phủ bởi tro tàn, tối tăm.
Bởi vì vụ án nghiêm trọng, cảnh sát cố tình cấp cho Dư Niệm một khẩu súng, hơn nữa còn dạy cô như thế nào để bắn khẩn cấp.
Trên thực tế, lúc ở nước ngoài, Dư Niệm đã có chứng nhận sử dụng súng, cũng từng học qua dùng súng thế nào, cho nên súng đối với cô chẳng phải thứ gì mới mẻ.
Cô giắt súng vào thắt lưng phía sau, bước lên bậc cầu thang không nhiễm hạt bụi.
Lớp 1/3 ở cuối hành lang, hai bên không có cửa sổ, ánh sáng không chiếu vào được, nên lại càng tối hơn, hình như bên trong âm u có mùi uế vật ẩn náu, khe khẽ thì thầm.
Lốc cốc…
Có tiếng lon nước rơi xuống đất lăn lốc, rõ ràng chói tai, phơi bày tiếng động lạ ở đằng trước.
Dư Niệm ngậm lấy chuôi đèn pin, cắn chặt, tay kia sờ ra sau lưng, nhanh chóng nắm lấy súng. Xúc cảm thô ráp trên bề mặt làm lòng cô bình ổn lại, có tí cảm giác an toàn.
Cũng sắp đến lớp học kia rồi.
Dư Niệm hít sâu một hơi, giống như bị bệnh, lại không cách nào hiểu tường tận bệnh tình, rồi lại lo sợ bất an.
Gần, lại đến gần.
Tội phạm chỉ cách cô một cánh cửa, ở ngay phía sau cánh
cửa này.
Dư Niệm còn chưa nhúc nhích, viên cảnh sát bên cạnh đã tức khắc phá cửa: “Không được nhúc nhích, cảnh sát đây!”
Cô đi theo bước chân dồn dập của viên cảnh sát, bước vào.
Trên bục giảng, một cô gái trẻ tuổi đứng đó, khí chất rất tốt, người cũng cao ráo.
Không thể nghi ngờ, đúng là Trương Tiểu Nhã.
Trong tay cô ta còn đang mân mê con dao găm, nhếch môi cười khẩy, liếc mắt nhìn viên cảnh sát vũ trang hạng nặng, khinh thường nói: “Còn nhúc nhích nữa, tôi sẽ giết nó.”
Nói cũng lạ, cô vẫn chưa có động tác gì quá khích, mà là cầm cán dao xoay ngược về hướng lòng bàn tay, tay kia thì cầm muỗng nhựa, đút cô bé ăn bánh pudding.
Cô bé mặc dù sợ run, nhưng vẫn không từ chối, chỉ ngoan ngoãn há miệng, từng miếng từng miếng ăn bánh puddinh béo ngọt mà cô ta đút cho.
Chuyện gì thế này?
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, cũng không nắm rõ tình hình.
Nhưng chỗ này cách bục giảng khá xa, nếu họ tùy tiện nổ súng có thể lỡ tay làm bị thương con tin, cho nên bất luận Trương Tiểu Nhã bày ra ma trận gì, họ cũng không thể dễ dàng phán đoán hiện trường, ra quyết định, lựa chọn chiến thuật hành động.
Tất cả mọi người không thể tiếp cận Trương Tiểu Nhã, duy chỉ có mình Dư Niệm, cô là chuyên gia phương diện hình sự trinh sát, có thâm niên khống chế cục diện, cũng là khách quý mà Trương Tiểu Nhã đặc biệt mời đến.
Cô từng chút từng chút đến gần Trương Tiểu Nhã, thấp giọng hỏi: “Người mà cô muốn, tôi đã dẫn đến rồi.”
Dư Niệm chỉ ra đằng sau, quả nhiên có đôi vợ chồng trẻ, họ khoát tay vào nhau, hấp thu nhiệt độ cơ thể của nhau, khao khát xoa dịu sự bất an sợ hãi đang bàn trướng này.
Trương Tiểu Nhã lại đút cô bé một muỗng pudding, nhỏ nhẹ nói: “Trên con đường này, nó đi cùng tôi rất khổ cực, không được ăn cơm tử tế. Bởi vì nó không nói được, lúc muốn uống nước chỉ có thể mở to mắt nhìn tôi ra hiệu, vừa đáng thương vừa đáng yêu.”
“Nếu thích con bé, vì sao lại muốn làm hại nó?”
“Cô có biết trên người nó có bao nhiêu vết sẹo hay không? Ngoại trừ vết bầm bị đánh bằng gậy, không thể tan hết ra, còn có vài vết bỏng do bị dí đầu thuốc vào. Nó còn nhỏ như vậy, lại bị câm, có thể la đau sao?”
Dư Niệm mím môi, “Cô thả nó ra đi, để nó đến chỗ tôi. Tôi cam đoan với cô, tôi sẽ mang nó rời khỏi ba mẹ nó, hơn nữa còn lấy tội danh ngược đãi trẻ em để kiện họ.”
“Tôi đã nói, tôi muốn chính tay hoàn thành lần cứu rỗi cuối cùng này.” Cô ta thở dài, “Thế giới này rất dơ bẩn, tôi muốn tự tay gột rửa nó, trả về trạng thái đẹp đẽ nguyên sơ của nó, đây chính là tâm nguyện của tôi, cô đừng ngăn cản tôi.”
“Vậy cũng không cần lấy mạng người ra trả mà?” Dư Niệm cắn chặt răng, có chút bất lực.
Cô tự biết không thuyết phục được Trương Tiểu Nhã, cô ta quá mức bình tĩnh, an bài đến tận bây giờ, làm sao sẽ thất bại chứ?
Lúc này, Tiểu Bạch đột nhiên bước nhanh đến, hắn cắn môi dưới, sắc mặt càng lúc càng tái đi, “Chị Tiểu Nhã.”
Trương Tiểu Nhã ngước lên, ánh mắt dịu dàng hơn, “Cậu không nên đến đây.”
“Em…” Tiểu Bạch muốn nói lại thôi.
Hắn đột nhiên đưa tay, giật lấy súng của Dư Niệm, xoay người, đem súng ngắm thẳng vào vầng trán trơn bóng của cô, “Đừng đến đây!”
Khi Tiểu Bạch thô bạo gào lên, có loại tàn nhẫn phấn khích vô cùng.
Dư Niệm nội tâm nguội lạnh, khó tin nhìn chăm chú họng súng đen ngòm, còn chưa hoàn hồn.
Có chuyện gì thế này?
Tiểu Bạch thành người phe địch, hắn vì tội phạm giết người, vứt bỏ ánh sáng mà cô đã ban tặng hắn.
Sao lại như vậy?
Tại sao lại… phản bội cô?
Dư Niệm như bị ném vào hầm băng rét mướt, toàn thân run rẩy, buốt giá.
Lòng cô như nổi bão tuyết, vây khốn mỗi một tấc lòng, tuyết đọng rất nặng, dần dần chôn vùi cô.
“Tiểu Bạch…” Cô ao ước đây chỉ là chuyện đùa, “Cậu để súng xuống đi, chúng ta cùng nhau giải cứu bé gái kia, cậu cầm súng cũng không uy hiếp được Trương Tiểu Nhã đâu, đúng không?”
Cô cho hắn lối thoát, tìm cớ cho hắn.
Loại thời điểm này, chỉ cần Tiểu Bạch thừa nhận bản thân nhất thời kích động, cái gì cũng làm được, như vậy, cô có hàng vạn lý do, có thể dẹp yên tất cả.
Tiểu Bạch cúi đầu, ngón tay để ngay cò súng còn hơi run run.
“Xin lỗi…” Tiếng hắn nhỏ đến khó nghe.
“Tiểu Bạch! Cậu để súng xuống đi, đừng làm chuyện điên rồ, cậu đã từng đồng ý với tôi rồi mà!”
Tiểu Bạch nhìn sang chỗ khác, ép mình phải né tránh khẩu hình của cô, nói: “Em nói rồi, chị Tiểu Nhã là người mà em phải bảo vệ, chị ấy đã cứu mạng em, từ lúc bắt đầu, em chính là cam tâm tình nguyện bảo vệ chị ấy, điểm này không thể nghi ngờ.”
Mặt Tiểu Bạch trong bóng đêm u ám mơ hồ, Dư Niệm không thể nào phân tích rõ biểu hiện nhỏ nhất của hắn, cũng không cách gì biết hắn nói thật hay nói dối.
Tay Trương Tiểu Nhã ngưng một chút, nhíu mày, hỏi: “Cậu biết hết rồi? Vậy tại sao phải giúp tôi?”
Tiểu Bạch cười khẽ, nói: “Chị Tiểu Nhã, em nói rồi, chị là người tốt nhất trên đời, chị làm gì, em cũng hỗ trợ chị, bảo vệ chị vô điều kiện.”
Hắn giơ súng lên, từng bước thối lui về hướng Trương Tiểu Nhã.
Tiểu Bạch thật sự đã vứt bỏ Dư Niệm, ngược lại đi tìm chỗ nương tựa ở Trương Tiểu Nhã kia.
“Tiểu Bạch…” Dư Niệm hãy còn kinh hãi.
Cô và hắn rõ ràng chỉ cách nhau mấy bước, nhưng khoảng cách này, lại như cách trăm sông nghìn núi, không thể chạm đến.
Đây là cô biết người không rõ phải không?
Rõ ràng là người tốt như vậy, thế nào lại…
Dưới ánh trăng, khuôn mặt Tiểu Bạch vẫn như lần đầu, vẫn trắng bệch như lần đầu cô thấy hắn, trắng đến gần như trong suốt.
Tiểu Bạch từ nhỏ đã thiếu dinh dưỡng trầm trọng, cho nên dáng người gầy nhom, khi không cười, vùng giữa đầu chân mày nhíu lại thấm đượm u sầu, là người từng trải qua đau thương, nhưng lòng vẫn ấm áp, mỉm cười với cả thế giới.
Dư Niệm cười khổ, đây là báo ứng sao?
Thẩm Bạc từng ám chỉ với cô: Muốn đội vương miệng, phải chịu được sức nặng của nó.
Hóa ra bị người ta phản bội, sẽ khó chịu như vậy.