Mưa bên ngoài quán rơi như trút nước, lộp bộp, đập tan từng giọt nước mênh mông.
Viên ngọc bắn tung tóe vào tấm mành, chiếu ra đèn đường yếu ớt, phản xạ vào trong quán, vừa vắng lặng lại lạ lùng.
Dư Niệm uống hết hai chén canh đầy ấm nóng, cảm thấy hài lòng đặt đũa xuống.
Trời lạnh, trong quán lại ấm cúng, có bạn bè đối xử chân thành, còn có mỳ nước ngon lành, thật đúng là chuyện may mắn trong cuộc đời.
Vẻ mặt cô nhìn Thẩm Bạc và Tiểu Bạch dịu dàng hơn rất nhiều, “Xong chưa, chúng ta về?”
“Tôi đi thanh toán.” Sự hòa nhã hữu lễ của Thẩm Bạc thể hiện ở mỗi một chi tiết nhỏ, làm cho người ta rất khó chán ghét anh.
Ông chủ giới thiệu cô uống rượu hoa quế nhà mình ủ, thịnh tình của anh ta không thể chối từ, Dư Niệm chỉ có thể uống hai ly.
Đợi đến khi về nhà, hơi rượu xông lên đầu, thái dương Dư Niệm đau âm ỉ, chóng mặt đâm đầu về trước.
Cô được Thẩm Bạc dìu, thất tha thất thểu bước đi, gần như đè hết lên người anh.
Dư Niệm thực sự không say, chỉ là nồng độ rượu kia quá cao, cô lập tức không chịu nổi, cho nên tác dụng phụ quá lớn.
Chóp mũi cô quanh quẩn mùi hương trên người Thẩm Bạc.
Mùi nước hoa không biết tên, mùi không hề tầm thường, hình như là độc nhất vô nhị, mùi đặc chế cho anh, thần bí khó lường.
Lúc này, sắc trời đã hoàn toàn tối hẳn.
Ngày mưa luôn không thấy trăng sao, bị tầng mây dày đặc che khuất, ánh ra bóng sáng xám trắng, như cách sương ngắm hoa, như lọt vào sương mù.
Lạch cạch.
Cô đột nhiên nghe thấy âm thanh gì đó, từ sau lưng truyền đến, như tiếng ngói rơi xuống đất, phát ra một tiếng giòn vang.
Dư Niệm quay đầu lại, mơ hồ nhìn thấy một bóng đen nhanh chóng xẹt qua.
Một trận gió táp vào mặt, thổi một mảnh lông chim vào tóc cô.
Đỏ và đen trộn lẫn, ở mái tóc dày của cô nhìn thấy giật mình.
Thẩm Bạc tiện tay lấy chiếc lông chim xuống, cầm cho cô xem.
“Lông chim?” Dư Niệm tỉnh táo.
Cô nắm gốc lông chim, mặt trên còn có vết máu đỏ, như là mới nhổ xuống.
Dư Niệm lắc lắc đầu, xua đi suy nghĩ không thực tế này.
Có thể người nọ ôm một chú chim bị thương trong lòng, tạm thời không cần nghĩ nhiều như vậy.
Sẽ không có khả năng là Cố Hoạch Điểu hận thù khó tha kia?
Không biết vì sao, cô lại nhớ đến câu tục ngữ được truyền miệng rộng rãi đó: Đi đêm ắt có ngày gặp ma.
Khi Dư Niệm tắm dưới vòi hoa sen, hình dáng cọng lông chim vẫn còn trong đầu không xua đi được.
Cô cố gắng tập trung nhớ lại từng chút ở giao lộ kia: lúc đó trời tối, đèn đường nhập nhòe, tản ra thứ ánh sáng yếu ớt. Bóng người nọ lướt qua, quần áo trên người hình như là màu đỏ, ngược sáng nhìn thấy, có chút màu đen sẫm.
Người đó, còn mặc áo lông?
Bất giác, cô lại nhớ đến truyền thuyết có liên quan đến Cố Hoạch Điểu: khoát lông thành chim, trút lông thành phụ nữ.
Có phải gặp phải chuyện không muốn người khác biết hay không?
Dư Niệm tắm rửa xong, vẫn là ngồi vào máy tính tìm tòi chuyện có liên quan đến Cố Hoạch Điểu ở vùng núi đá này.
Trên mạng thảo luận sôi nổi chuyện này rất nhiều, từ năm 2013 băng đảng tội phạm kia bị tiêu diệt đến giờ, chuyện Cố Hoạch Điểu đã dần dần lắng xuống, mai danh ẩn tích, nhạt dần trong mắt mọi người.
Nhưng bắt đầu từ đầu tháng bảy, đều có dân mạng nói nhìn thấy Cố Hoạch Điều, thậm chí mới mấy ngày trước, còn có trẻ con bị mất tích!
Có người suy đoán, Cố Hoạch Điểu là có tồn tại, là linh hồn oan ức của sản phụ chết đi trong bệnh viện trước đó hóa thành, mà băng đảng tội phạm chỉ là mượn truyền thuyết tồn tại của Cố Hoạch Điểu để phạm tội, ý đồ đánh lừa dư luận.
Hiện tại, Cố Hoạch Điểu do họ dựng nên bị nắm thóp, nên yêu quái Cố Hoạch Điểu lòng mang oán niệm tái xuất giang hồ.
Nói cách khác, Cố Hoạch Điểu rất có khả năng là yêu quái thật sự tồn tại?
Một liên hệ như vậy, làm lưng người ta phát lạnh.
“Cố Hoạch Điểu à?”
Dư Niệm lại lật xem tin tức, trong lòng cô để ý sự kiện bệnh viện vào ba năm trước, vô thức tìm tòi nguyên nhân lúc đó: Hóa ra là người vợ trước bị Quý Lam đụng chết không chịu nỗi nhục nhã mà tự tử, do đó phát sinh ra nhiều chuyện lạ, ai nấy cũng nói đây là do căm hận, nên sau khi sản phụ hóa thành Cố Hoạch Điểu liền quay trở về.
Năng lực thêu dệt của cư dân mạng rất mạnh, nói y như thật: có người chết ở kế bên nhà, mỗi tối đều nghe vợ trước ôm con khóc lóc, thỉnh thoảng phát ra tiếng chim kêu quái đản; cũng có người nói khi hắn đứng trong thang máy, không hiểu sau dừng ở lầu bốn, cửa thang máy mở ra, người vợ trước mình đầy máu me lướt ngang qua, còn nghiêng đầu nhìn hắn.
Tóm lại, những người này sợ thiên hạ không loạn, yếu tố vô căn cứ chiếm đa số.
Dư Niệm cười nhạt, tắt trang mạng đi.
Cộc cộc.
Nhưng vào chính lúc này, cửa phòng đột nhiên vang lên tiếng đập cửa dồn dập.
Dư Niệm hoảng hốt, đứng lên đi mở cửa.
Mới vừa cầm tay nắm cửa, cô liền phát hiện bất thường… Theo lý mà nói, Thẩm Bạc không thể gõ cửa không có chừng mực như vậy; còn Tiểu Bạch cũng không phải là người làm việc vội vàng hấp tấp.
Chẳng lẽ là, trong nhà có người lẻn vào?
“Ai đó?” Cô lòng đầy sợ hãi.
Bên ngoài mưa to gió lớn, lập tức thổi bật cửa sổ, mưa theo gió chảy ngược vào trong, thổi ướt lưng cô.
Nguy rồi!
Dư Niệm muốn đi đóng cửa, nhưng tiếng đập cửa ngoài phòng vẫn không ngừng.
Chết thì chết!
Cô nhất thời bực bội, hít sâu một hơi, mở cửa ra, hóa ra là Tiểu Bạch!
Khó trách, hắn vốn không nghe rõ câu hỏi, huống hồ mưa còn rơi rất to.
Tiểu Bạch thở hồng hộc chạy vào, giúp cô đóng cửa sổ, tiếp đó, Thẩm Bạc cũng đi theo vào.
Tiểu Bạch giải thích: “Anh Thẩm nói gian phòng này của chị song cửa không chắc chắn, buổi tối có bão, cho nên kêu em qua đây xem.”
“À, quả nhiên sút đinh.” Thẩm Bạc nói.
Anh mở thùng dụng cụ ra, thay hai cây đinh bị gỉ, sau khi lắp ráp xong cửa sổ, mới trở về phòng.
Thẩm Bạc nho nhã xoay người nhìn Dư Niệm, cúi đầu, gật đầu ý bảo, “Nếu cửa sổ của cô Dư còn xảy ra vấn đề, hoan nghênh cô đến phòng tôi bất cứ lúc nào, tìm tôi sửa lại.”
“Vâng.”
Thẩm Bạc vừa mới bước vài bước, thì quay đầu lại, “Muộn bao nhiêu cũng được.”
Anh cong môi cười với cô, như gió xuân phơi phới.
Trái tim Dư Niệm đột nhiên nhảy dựng, cô nheo mắt, lờ mờ gật đầu, nhanh chóng đóng cửa phòng lại.
Cô suýt nữa bị người đàn ông này gắp mất hồn phách, cũng may hồn về thể xác kịp thời, không bị tên diêm vương mặt cười này câu mất tinh thần.
Cô có cảm giấc rất buồn ngủ.
Bên ngoài mưa phùn như tơ, tí tách rơi cả buổi tối, lại không chút ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô.
Nếu thấy trên đường có người dầm mưa, cảnh tượng vội vàng, thậm chí sản sinh ra cảm giác an toàn khó hiểu, chỉ vì không cần ở bên ngoài lang bạt đầu đường xó chợ.
Có thể nội tâm con người đều có nỗi vui khi người gặp họa, đối lập với tình trạng thảm thương của người khác, mặc dù trong lòng chút buồn buồn, nhưng sẽ cảm thấy may mắn khi người gặp họa không phải là chính mình.
Reng reng reng.
Đúng lúc này, điện thoại Dư Niệm reo lên.
“Hửm?” Cô hỏi bằng âm mũi.
“Chị Dư Niệm, xuống lầu đi. Anh Thẩm nhận đơn hàng, tìm chị có việc.” Tiểu Bạch không nghe tiếng đáp lại của cô, bình thường đều báo cáo sự tình rõ ràng thông suốt rồi tự cúp máy.
Dư Niệm mờ mịt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, chợt thấy đầu hẻm có vô số đèn xe cảnh sát dừng ở đó, con đường nhỏ hẹp chật kín.
Tim cô đập mạnh, biết có chuyện xảy ra, nhanh chóng mặc quần áo xuống lầu, tìm kiếm Thẩm Bạc.
Thẩm Bạc còn đang thong dong ăn sáng, chỉ đưa một tập hồ sơ cho cô, “Chuyện Cố Hoạch Điểu, không phải cô thấy rất hứng thú sao?”
“Sao anh biết?”
Thẩm Bạc uống sữa đậu nành, lau khóe miệng nói: “Trước đó tôi từng dùng máy tính trong phòng cô lên mạng, có nhiều trang đăng nhập quên tắt, cho nên những chữ quan trọng mà cô tìm kiếm đều tự đồng bộ vào máy tính của tôi.”
Dư Niệm nhếch môi cười, gian nan nói: “Anh xác định là chuyện ‘ngẫu nhiên’, mà không phải là đang ‘giám sát’ tôi?”
“Tôi đối với chuyện riêng tư của cô Dư không có hứng thú, nhưng mà, xin lần tới đừng tìm thông tin liên quan đến tôi trên mạng nữa, thứ nhất là cô sẽ không tìm được, thứ hai là nếu cô hiếu kỳ, có thể trực tiếp đến hỏi tôi. Tôi nhất định biết gì nói nấy, không chút che giấu.”
Giọng anh càng nói càng thấp, được gió thổi đến vành tai cô, vừa nóng vừa ngứa, còn có chút ấm áp.
Cô thật sự hiếu kỳ về anh, cũng may mà, cô không xuất phát từ sự tò mò tìm kiếm mấy đồ chơi trên giường kỳ quái, bằng không sẽ hết đường chối cãi.
Dư Niệm ngồi xuống, cắn miếng bánh quẩy vàng ươm, vừa lật xem hồ sơ.
Thẩm Bạc nhận đơn hàng là hợp tác với cảnh sát vùng núi đá này truy bắt tên tội phạm bắt cóc trẻ em, biệt hiệu là Cố Hoạch Điểu.
Cho dù thật có yêu quái, cảnh sát cũng không thể lấy kết luận hoang đường này để kết án, chỉ có thể nói đây là vụ án do con người tạo ra.
Dư Niệm tự giễu một câu: “Bắt yêu quái tôi cũng không giỏi đâu.”
“Không có hứng thú sao?”
“Rất hứng thú, tôi nhận.” Dư Niệm vừa dứt lời, chỉ nghe Thẩm Bạc nói: “Mất tích chính là con của nhà Quý Lam.”
Dư Niệm nhíu mày, nói: “Vậy cũng không liên quan, tôi chỉ cảm thấy hứng thú với vụ án này, còn đối với nhân phẩm của cô Quý đó, tôi vẫn xem thường như cũ.”
Theo lời Thẩm Bạc nói, ở hiện trường để lại lông chim, cảnh sát hoài nghi là đồng đảng của bọn buôn người lúc trước gây nên.
Như vậy, con chim người tối qua nhìn thấy, rất có khả năng là hung thủ?
“Có thể đến hiện trường phạm tội nhìn xem không?” Dư Niệm hỏi.
“Cô là chuyên gia hình sự trinh sát đặc biệt mời đến, đương nhiên có thể đến hiện trường khám xét rồi.” Thẩm Bạc nói.
Họ nhanh chóng đi đến hiện trường, trong sân có rất nhiều cảnh sát qua lại thu thập dấu vết để lại.
Quý Lam lấy tay bưng mặt, nức nở nói: “Cầu xin các người nhất định phải cứu con tôi, nó mới năm tuổi thôi, còn nhỏ như vậy…”
Dư Niệm nói: “Khóc lóc cũng chẳng được lợi ích gì, rốt cục tối qua đã xảy ra chuyện gì?”
“Hôm qua con
tôi ở nhà với bảo mẫu, buổi tối bảo mẫu phải về nhà nghỉ ngơi, cho nên tôi lập tức chạy về nhà đón nó. À, đúng rồi, khi bảo mẫu đi về rồi, con tôi có gọi một cú điện thoại cho tôi. Nhưng khi về đến nhà, tôi không nhìn thấy ai khác, trên sàn đều là dấu giày. Tôi chạy đến phòng của nó, cửa sổ mở ra, trên bờ tường ngoài sân có đứng một bóng người đầy lông, con tôi chắc chắn do cô ta mang đi. Tôi sợ quá, liền đuổi theo… tôi, tôi báo cảnh sát, nhưng người đã chạy xa mất rồi.” Quý Lam hít sâu, giọng khi nói chuyện đều run rẩy, rất hiển nhiên do hoảng sợ quá độ.
“Nói cách khác, con cô vốn nên ở trong phòng, nhưng không có phát hiện bóng người, ngược lại thấy một người chim bắt nó đi?”
“Đúng vậy, nhất định là trả thù. Cô… cô ta là đến trả thù tôi!”
“Nói cách khác, lúc ấy thằng bé ở nhà một mình, hơn nữa có gọi điện thoại xác nhận qua với cô đúng không?”
“Đúng vậy.”
Dư Niệm đánh mắt sang Tiểu Bạch, bảo hắn đi hỏi tình hình có liên quan đến bảo mẫu.
Qua xác nhận, chứng thực khoảng thời gian thằng bé mất tích, bảo mẫu có chứng cứ không có mặt ở đây, cho nên bảo mẫu không liên quan gì đến vụ án.
Dư Niệm không lên tiếng, chỉ chuyển hướng sang sân sau, xem xét vũng bùn trên đất.
Nếu tên tội phạm thật sự từ cửa sổ đi ra, như vậy trên giày của hắn nhất định có dính đất ẩm, hơn nữa còn sẽ để lại dấu giày trên bệ cửa sổ.
Tầng trệt nơi này cao khoảng một thước, cho dù nhảy xuống cũng không đáng ngại, sau đó sẽ rơi xuống chỗ này.
Dư Niệm so vị trí, cuối cùng tên tội phạm muốn trèo tường tẩu thoát, nhất định sẽ giẫm đạp lên bùn đất thảm cỏ rậm rạp đến sân sau, để lại dấu vết.
Nhưng điểm thú vị chính là, chỗ này không có bất cứ dấu giày nào.
Nhưng Quý Lam lại cố tình nói tên tội phạm là nhảy khỏi cửa sổ thoát thân.
Không lẽ hắn thật sự là Cố Hoạch Điểu, mặc áo lông chim, bay ra từ cửa sổ?
Hay là Quý Lam tự biên tự diễn?
Không, không có khả năng.
Một là trên đường từ sân trước đến phòng trong, quả thật có dấu chân người lạ; mà theo vị trí từ cửa sổ đến tường lại không có, điểm này khiến người ta sinh lòng hoài nghi.
Còn nữa, trên cửa sổ không có dấu vét cạy mở, tên tội phạm làm thế nào vào nhà chứ?
Dư Niệm hỏi: “Có khả năng là con cô tự mở cửa để hắn vào không?”
“Không đâu, nhà chúng tôi muốn mở cửa từ bên trong cần phải mở mật mã. Vị trí khoá rất cao, con tôi không với tới được.”
“Lúc đó cửa sổ đều đóng chặt sao?”
“Bảo mẫu nói là đóng chặt, cô ta sợ con tôi bò chồm ra cửa sổ có gì bất trắc.”
Như vậy, chỉ có một suy luận to gan: tên tội phạm có chìa khoá nhà, hắn là ung dung tự mở cửa đi vào.
“Tên tội phạm vô cùng có khả năng có chìa khoá.” Dư Niệm cho ra kết luận.
Thẩm Bạc nhếch môi, “Hửm?”
“Tôi cảm thấy có thể là người quen gây án.” Cô nói tiếp, “Nhưng mà tôi có chút nghi ngờ, nếu hắn đã có chìa khoá, lại nắm rõ tình hình nhà Quý Lam như lòng bàn tay, như vậy tại sao còn có thể xuất hiện tình huống gây án chưa thành bị bắt gặp chứ? Là cố tình khoe mẽ sao? Còn nữa, nếu hắn thoát ra từ cửa sổ, như vậy thì lúc chạy trốn trên tường, dấu chân của hắn đi đâu?”
Quý Lam hoảng hốt lo sợ nói: “Chắc chắn là cô ta, là cô ta trở về đòi mạng!”
“Cái gì?” Dư Niệm hỏi.
“Căn nhà này là nhà tân hôn của chồng tôi và vợ trước, vợ trước của anh ấy chắc chắn quen thuộc toàn bộ chỗ này. Cô ta không quen nhìn tôi sống tốt, nên trở về lấy mạng!”
Dư Niệm im lặng.
Đừng nói vợ trước nhìn không quen, ngay cả cô cũng không ưa nổi.
Ba năm trước, vợ trước vừa mới mang thai, thì con trai của Quý Lam đã hai tuổi rồi, anh chồng đã sớm ăn vụng bên ngoài, hơn nữa còn xây dựng gia đình riêng nữa.
Muốn nói vợ trước chết đi không hận cô ta, Dư Niệm cũng không tin, chắc chắn là hận thấu xương.
Nhưng mà bị lời khai của Quý Lam làm rắc rối, vụ án bí hiểm trùng trùng này lại trở về khởi điểm.
Dư Niệm vùi mình vào sô pha, trong đầu cô có vô số nghi vấn, lại không cách gì xâu chuỗi nó lại.
Tiểu Bạch đột nhiên nói: “Nếu tôi nghe tiếng có người trở về, chắn là sẽ ở yên trong phòng không nhúc nhích, trốn trước đã.”
“Cậu nói gì?” Dư Niệm hỏi.
“Có khi nào khả năng là lúc ấy tên tội phạm đã ẩn nấp rồi?”
Dư Niệm nhíu mày: “Vậy người chim trên tường là thế nào?”
Cô lấy giấy bút ra, vẽ huệch hoạc lên đó, đột nhiên có hơi hiểu ra.
Là cô ngốc, luôn cho rằng Cố Hoạch Điểu là một người.
Tên Cố Hoạch Điểu này chắc là cố ý để Quý Lam thấy bóng dáng, vì để Quý Lam tin chuyện ‘vợ trước về báo thù’ không chút nghi ngờ.
Nhưng, rốt cục là tại sao?
Dư Niệm suy tư chốc lát, xâu chuỗi sự việc lại, nói: “Tôi diễn dịch một chút về quá trình phạm tội. Tội phạm đầu tiên mở cửa nhà, bắt cóc con của Quý Lam, cho nên xuất hiện dấu chân người lạ đầu tiên.”
Có cảnh sát hỏi: “Vậy tại sao trên cửa sổ tẩu thoát không có dấu chân?”
“Đừng vội.” Dư Niệm đứng lên, ghé sát vào song cửa, lưu loát vén màn, nói: “Tiếp đó, hắn mở cửa sổ, cùng đồng bọn đóng vai Cố Hoạch Điểu ở bên ngoài nội ứng ngoại hợp, chờ sau khi Quý Lam về nhà, liền bịt miệng đứa bé, hoặc đánh ngất nó, âm thầm trốn ra khỏi phòng.
Quý Lam vừa nhìn thấy dấu chân, đương nhiên sẽ hoảng hốt. Rồi vừa mở cửa sổ ra, bên ngoài trên tường có người nhảy xuống, chắc chắn sinh lòng nghi ngờ, nên đuổi theo ra ngoài.
Lúc này, tội phạm có thể mang con cô ấy ra ngoài từ cửa trước, chế tạo ra hiện tượng giả là Cố Hoạch Điểu bay đi, rời khỏi hiện trường.”
Cô phân chia ra từng bước để giải thích, rõ ràng lại dễ hiểu, do đó cho ra kết luận: Tội phạm có đồng bọn, không chỉ một người. Hơn nữa, vô cùng có khả năng theo dõi Quý Lam đã lâu, có lẽ có chìa khoá, là người quen.
Hắn hao hết tâm tư như vậy để khiến Quý Lam hoảng sợ là tại sao?
Điều có thể khẳng định chính là, mục đích nhất định không đơn thuần như họ tưởng tượng.
“Vậy thì, chúng ta làm sao tìm được hắn? Có để lại manh mối gì không?” Cảnh sát hỏi.
Dư Niệm hít sâu một hơi, mỉm cười: “Không có, tôi không có manh mối gì về hành tung của hắn, hơn nữa, phân tích vừa rồi chỉ có thể giải thích quá trình phạm tội, cũng không thể trợ giúp chúng ta tìm được hắn.”
“Hừm.” Có một cảnh sát thực tập hừ một tiếng, hình như bất mãn với hành vi nói suông của cô.
Dư Niệm nheo mắt lại, lập tức bắt lấy tên của viên cảnh sát thực tập kia, nói: “Có năng lực thì tự mình đi tìm, sếp của anh không dạy qua anh là không có năng lực thì ngậm miệng lại à?”
Hắn hiển nhiên không biết tính tình Dư Niệm khó xơi như vậy, đỏ mặt không dám hé răng.
Dư Niệm thực sự có thể hiểu cho tâm trạng này.
Hễ là giáo sư trên bục giảng thao thao nói lý luận, luôn có mấy âm thanh của sinh viên nhỏ giọng phản đối khoe khoang mình khác biệt, phải lôi hắn ra dạy một bài học, đến đỏ mặt tía tai, rắm đánh không ra mới nên người được.
Cô nói xong, vỗ vỗ nếp nhăn trên cổ áo hắn, nói: “Học hỏi thêm nhiều kinh nghiệm vào, nghề cảnh sát không dễ dàng như anh nghĩ vậy đâu.”
“Vâng!” Viên cảnh sát bị đội trưởng Từ trừng mắt, đâm lao đành phải theo lao, chỉ có thể cúi đầu, nghe xong bài giáo huấn.
Dư Niệm không cùng hạng oắt con thiếu kinh nghiệm từng trải tranh luận, bỏ đi.