Dư Niệm cùng anh ta giằng co trong chốc lát, liếm liếm môi, suýt nữa khuất phục.
“Mời.”
Thẩm Bạc làm ra tư thế mời, để cô tự do. Ý là cho phép cô làm gì mình muốn, làm mì sợi để ăn.
Dư Niệm thành thạo đánh trứng, chiên lên, lại nhấn nút chờ nước sôi.
Bên kia động tác Thẩm Bạc nướng thịt bò không ngừng.
Anh ướp muối, dầu ô liu, cùng với tiêu chưa xay vào thịt để khoảng hai phút, áp chảo cho dậy mùi xong, rồi dùng vỉ nướng đặt lên bếp than nướng.
Nướng bằng cách này sẽ không làm cho thịt bị mất chất, ngược lại non mềm nhiều nước, chính là tuyệt đối không thể vượt qua ba phần chín, nếu không sẽ ảnh hưởng đến hương vị.
Dư Niệm không khỏi nhủ thầm, con người quả nhiên là động vật ăn tạp, bản tính hoang dã săn bắt chưa mất hết, ngửi thấy mùi thịt nồng đậm thế này, nước bọt liền đua nhau tứa ra.
Cô cố nén cảm giác đói bụng, lại không thể giống như trước đây, thích ăn cái gì, liền tìm cớ hỏi một chút: ‘Có thể cho tôi ăn thử một miếng hay không?’
Dư Niệm quyết tâm tiếp tục nấu mì cho bản thân.
Thẩm Bạc dùng dao cắt khối thịt ra, chấm nước chanh, đưa tới bên môi của Dư Niệm, “Cô Dư, thói quen cá nhân của tôi là, khi dùng cơm, ưu tiên phụ nữ trước. Nếu cô không ngại, có thể nếm giúp tôi một chút được không?”
Dư Niệm không hề khách sáo, ngoạm lấy miếng thịt bò.
Vị ngọt tinh chất tươi mới tan ra ở đầu lưỡi, ngẫu nhiên, còn có thể nếm chút vị cay nồng của tiêu, phô bày hết vị thịt bò tiêu chuẩn hoàn hảo nhất.
“Mùi vị rất ngon!”
Không thể không nói, thật sự rất là ngon.
So sánh với việc cô ăn tô mỳ này có vẻ thật nhạt nhẽo.
Dư Niệm ăn như nhai sáp, chóp mũi lại đánh hơi được mùi than nướng truyền đến từ Thẩm Bạc, nhất thời, trong lòng bi thương.
Có phải cô nên tự tin một chút không? Nói ăn thì ăn?
Dùng bữa xong, Thẩm Bạc lại cười nhẹ, bổ sung một câu, “Cô Dư, tôi quên nói với cô. Dụng cụ trong nhà bếp của tôi không để bất cứ người nào sử dụng hết, cho nên phàm là những thứ cô đã chạm qua, tôi cũng sẽ vứt đi, xem như tính vào trong vật dụng cô đã sử dụng qua.”
Dư Niệm giật mình, răng đánh cộp cộp hỏi, “Bao… bao nhiêu?”
“Dụng cụ bếp này đều được đặt thiết kế riêng, độc nhất vô nhị, giá cả thật ra cũng không đắt lắm, so với thịt bò được vận chuyển bằng máy bay đến lúc nãy thì có lẽ cao gấp đôi.”
Dư Niệm ngẩn người, cô cảm thấy cổ họng đắng chát, nuốt ực một ngụm máu bực bội vào trong lòng.
Người này quả nhiên không tốt lành gì, ngoài mặt tao nhã, thực tế lại là tên nham hiểm khoác áo mũ chỉnh tề.
Cô không dám đôi co với Thẩm Bạc nữa, chỉ hỏi: “Anh Thẩm, xin hỏi đêm nay có thể cho tôi xem qua hồ sơ của phạm nhân không?”
“Được, tôi sẽ bảo dì Trương đem qua cho cô.”
“Còn nữa, trước đó, tôi muốn gặp hắn một lần.”
Thẩm Bạc không đáp, nhưng rất rõ ràng, anh đã biết ‘hắn’ trong miệng cô là ai.
Liền theo sau, anh dẫn cô đến căn phòng trên lầu.
Dư Niệm tưởng tượng rất nhiều về phòng giam giữ tội phạm giết người là như thế nào- nếu ở trong nhà, chắc là sẽ nhốt trong tầng hầm xung quanh hôi thối, hoặc là trên gác xếp bẩn thỉu bừa bộn không chịu nổi.
Nhưng cô tuyệt đối không thể ngờ, phòng ở mà anh Thẩm cung cấp lại sạch sẽ ngăn nắp, thậm chí là bày trí tỉ mỉ.
Cửa từ từ mở ra, người bên trong từ từ lộ diện, là một người trẻ tuổi đẹp trai, diện mạo thuần khiết.
Cổ tay trái hắn bị xiềng xích lại, xích rất dài, nối với trần nhà, chiều dài có thể để hắn tùy ý đi lại, nằm lên giường ngủ nghỉ, nhưng không thể ra khỏi cửa.
Dư Niệm không hiểu nội tình, nhẹ giọng hỏi: “Xin chào?”
Cô đã quên, người thiếu niên nhắm mắt nghỉ ngơi này là người điếc, điếc bẩm sinh.
“Tên hắn là gì?” Dư Niệm hỏi Thẩm Bạc.
“Hắn không có tên.” Thẩm Bạc như cười như không.
“Sao lại vậy?”
Dư Niệm bước đến hai bước, hắn đột nhiên mở mắt.
Môi hắn trắng bệch, khi mím môi, có cảm giác rụt rè dè dặt.
Dư Niệm cho ra một kết luận tương đối buồn cười: Hắn là người cô độc còn sợ người lạ, có chứng sợi hãi giao tiếp nghiêm trọng, thậm chí luôn không nói gì, ngay cả hệ thống phát ra tiếng cũng đều bị thoái hóa.
Người như vậy lại có thể ra tay giết người tàn nhẫn ư?
Dư Niệm quan sát ánh mắt hắn, khẩu hình thật chậm: “Tôi tên là… Dư… Niệm, còn anh?”
Hắn ngẩng đầu, đùa cợt, nói: “Bạch…”
“Bạch gì?”
“Bạch…”
“Tôi tự tiện gọi hắn là Tiểu Bạch, có được không?”
Tiểu Bạch không đáp, mắt hắn khẽ run, yếu ớt như cánh bướm sắp rách.
***
Trước khi Thẩm Bạc chúc cô ngủ ngon, đột nhiên hỏi một câu thâm sâu: “Cô Dư, sao cô lại phản bội tội phạm vậy?”
“Cái gì?” Cô không hiểu cách dùng từ ‘sâu sắc’ này của anh.
“Muốn nói hết tiếng lòng, nhất định phải tin tưởng trước.” Anh dừng một chút, cười khẽ, nói, “Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Dư Niệm không yên lòng đáp.
Cũng gần như trong khoảnh khắc đó, những hồi ức bị khơi gợi lên. Đúng vậy, cô dùng đủ mọi thủ đoạn lấy được lòng tin của tội phạm, sau khi biết được bí mật trong nội tâm họ, lại không chút lưu tình mà sang tay tư liệu cho cảnh sát.
Cái này xem như là phản bội sao?
Dư Niệm ngồi vào trước bàn, bật đèn, định làm việc trắng đêm.
Trên bàn đã đặt sẵn cà phê, là loại vừa đun vừa uống, làn khói lượn lờ bốc lên, mê hoặc tầm mắt cô.
Cô nhấp một chút, thật đắng, cũng thật chát, đầu óc rốt cục cũng tỉnh táo hẳn lên.
Hiện tại xem vụ án đầu tiên của Tiểu Bạch, một người đàn ông say rượu bị giết, không động cơ, mai phục đã lâu, ám sát từ phía sau.
Kỳ lạ chính là, lúc ấy trong nhà còn có con của người chết, khoảng bảy tuổi, nhưng hắn không giết nó, mà vội vàng chạy trốn.
Có người nói, là cảnh sát đến kịp thời, mới ngăn chặn được một bi kịch khác.
Cũng có người nói, là bởi vì lúc đầu, đứa con trốn ngoài cửa, không bị phát hiện, mới may mắn thoát chết.
Đầu ngón tay cô gõ xuống mặt bàn, nghĩ thầm: Tiểu Bạch chắc chắn đã theo dõi rất lâu, cho nên mới đợi được thời cơ thích hợp như vậy- người đó say rượu, ngủ trên sô pha. Là một nhát cắt cổ, miệng còn bị khâu lại.
Mà lúc ấy, đứa con vừa mới tan học, theo lý mà nói sẽ đụng mặt Tiểu Bạch.
Nhưng Tiểu Bạch không giết nó, nó cũng không tố giác Tiểu Bạch.
Là hàng xóm báo cảnh sát.
Tại sao?
Cô lật qua tài liệu, phát hiện người chết thường xuyên say rượu, đáng giận chính là sử dụng bạo lực với đứa con nhỏ của mình. Con của người chết có bệnh