Edit: Trúc Tiệp dư
Beta: Vy Phi
Tiết tử
Lạt mềm buộc chặt, đầu tiên cố ý buông ra để nới lỏng đề phòng, sau đó từng bước nghe ngóng rồi hoàn thành mục đích.
Cao thêm một bậc, làm tan rã ý chí, để đối phương sụp đổ mất mạng chỉ sau một chiêu.
1.
Gặp lại
Từng tiếng pháo vang lên trước cửa Đường Lê cung, cảnh tượng vô cùng phồn hoa, náo nhiệt.
Mạch Ca nhấc rèm cửa lên, mặc dù trên mặt nữ tử ở giường nhỏ mệt mỏi rã rời nhưng lại cười như hoa xuân, khuôn mặt xinh đẹp được ánh sáng rực rỡ chiếu vào làm nổi bật lên vẻ dịu dàng thanh tú.
Sáng nay, tin vui Anh Phi sinh đôi hai Hoàng tử truyền khắp hậu cung, Hoàng thượng cực kỳ kích động vui vẻ, lập tức tấn phong nàng ta làm Anh Quý phi, toàn cung chúc mừng.
Hai vị tiểu Hoàng tử cũng được ban tên Nguyên Thụy, Nguyên Cảnh.
Thụy là cát tường, Cảnh là ngọc quý, đều là chữ tốt hiếm có.
Vinh quang tối cao như vậy, Mạch Ca mừng thay cho nàng ta.
"Chúc mừng Anh tỷ tỷ." Mạch Ca nhìn tiểu Hoàng tử đang ngủ say, vui vẻ nói: "Trước đây ta đã nói Anh tỷ tỷ có tướng quý nhân, hôm nay cuối cùng được chứng thực, có hai vị tiểu Hoàng tử ở bên tỷ tỷ cùng chung phúc trời, thật đáng mừng."
Anh Quý phi cười ngượng ngùng: "Muội chỉ nói ngọt.
Nhưng mà nói thật, bổn cung rất cảm kích trời xanh có đức hiếu sinh, ban tặng bọn nó cho bổn cung.
Ta vốn tưởng rằng đời này vô phúc, nhưng hôm nay có hai tiểu oan gia này, cả đời này, ta đã không còn gì tiếc nuối nữa rồi." Nàng ta nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve gò má hai vị tiểu Hoàng tử, ánh mắt cưng chiều, tình thương của người mẹ tràn ngập khắp nơi.
Đang nói chuyện, ngoài cửa có một tiểu cung nữ bưng chén thuốc nóng hầm hập đi về phía các nàng.
Giọng của nàng ta non nớt thanh thúy, như chim hoàng anh ngoài cửa sổ: "Quý Phi nương nương, ngài nên uống thuốc rồi!"
Giọng nói này như một cây thương dài đột nhiên đâm vào trong lòng Mạch Ca.
Mạch Ca nâng mắt nhìn chằm chằm tiểu cung nữ trước mặt, giống như nàng chỉ cần chớp mắt một cái thì người kia sẽ biến mất.
Tiểu cung nữ này không phải người ngoài, đúng là thân muội muội trước khi nàng trọng sinh.
Từ bảy năm trước, Thục Phi hại chết phụ mẫu nàng, tiểu muội Lạc Nguyệt may mắn chạy trốn, Hoàng hậu tìm dưỡng phụ dưỡng mẫu cho nàng, đổi tên đổi họ sống ở kinh đô Nam Giao.
Hôm nay, bảy năm trôi qua, thiếu nữ đã thành cô nương duyên dáng yêu kiều, thậm chí trên khuôn mặt còn có vài phần xinh đẹp linh động, hoạt bát đáng yêu giống Lạc Mai ngày trước.
Tròn bảy năm, Mạch Ca chưa từng gặp lại muội muội, thậm chí không dám nghĩ tới.
Từ lâu, hai người bọn họ từ người thân biến thành xa lạ.
Vì an nguy của tiểu muội, Mạch Ca vẫn luôn chịu đựng không đi tìm người, càng không để cho người ta nói cho muội ấy biết mình còn sống.
Nàng của quá khứ đã sớm chết rồi mà tiểu muội cần phải quên đi tất cả, bắt đầu lại lần nữa.
Mạch Ca nhìn tiểu cung nữ, cỗ ấm áp nhanh chóng tràn lên viền mắt, nàng miễn cưỡng kìm chế không khóc lên.
Vốn tưởng rằng không bao giờ gặp lại nhưng không ngờ sẽ gặp nhau, nhiều năm như vậy, uổng cho nàng là trưởng tỷ lại bỏ mặc thân muội muội không quan tâm.
Nếu vài chục năm sau xuống suối vàng, nàng phải ăn nói thế nào với phụ mẫu đây?
Áy náy cùng thương yêu đan xen dưới đáy lòng, qua lúc lâu, nàng mới dời tầm mắt khỏi đôi mắt sáng rực của tiểu muội muội.
Anh Phi thấy vẻ mặt nàng không đúng, quan tâm hỏi: "Muội làm sao vậy? Mắt tự nhiên đỏ lên kìa?"
Mai Tâm cũng không biết quá khứ của Mạch Ca, vội vàng hỏi: "Nương nương, hay là thân thể không thoải mái?"
Mạch Ca lắc đầu, cười nhạt hỏi: "Anh tỷ tỷ, tiểu cung nữ này nhìn lạ quá, sao tới hầu hạ bên tỷ tỷ vậy?"
"À, muội nói Phục Linh hả? May mà có nàng ấy cẩn thận tỉ mỉ chăm sóc, bổn cung mới có thể thuận lợi sinh Hoàng tử." Anh Phi tán thưởng liếc nhìn Phục Linh, tiếp đó giải thích: "Tháng trước bổn cung sai người chọn lấy một cung nữ hiểu y thuật từ trong Nội Thị giám ra.
Vừa hay nàng ấy mới vào cung, bổn cung thấy nàng ấy thông minh nhanh nhẹn.
Phụ thân nàng ấy là lang trung nên từ nhỏ nàng ấy đã học được ít nhiều, có nàng ấy luôn ở bên chăm sóc từ ăn uống đến điều trị.
Bổn cung rất an tâm."
Cuối cùng, Anh Quý phi còn vuốt ve gò má của mình, cười duyên nói: "Muội xem, mấy ngày này có nàng ấy, da dẻ của bổn cung cũng mượt mà lên không ít."
Phục Linh nghe vậy, vội vàng lắc đầu biện hộ: "Rõ ràng dáng người Quý phi nương nương thướt tha, tuyệt đại phong hoa!" Giọng nói của nàng ấy ngây thơ non nớt chọc cho Mạch Ca cùng Anh Quý phi bật cười.
"Có đôi lúc, bổn cung thấy tính tình tiểu nha đầu này rất giống muội." Anh Quý phi cười nhìn Mạch Ca, nàng ta bỗng nhớ ra cái gì đó, còn nói: "Ít ngày nữa muội cũng lâm bồn.
Nếu tin tưởng, bổn cung có thể nhường tiểu nha đầu này sang bên muội hầu hạ.
Đừng nhìn tuổi nàng ấy còn nhỏ nhưng hiểu biết cũng không ít đâu."
Tất nhiên Mai Tâm từ chối, nàng ấy không cho phép người xa lạ tiếp cận chủ tử, chủ tử sắp đến ngày sinh, nhỡ đâu là người có lòng xấu xa thì có hối cũng không kịp.
Huống chi chủ tử cảnh giác hơn nàng ấy nhiều.
Lúc trước phi tần khác muốn đưa người vào Hàm Phúc cung, cuối cùng đều bị chuyển đi, đừng nói là tiểu cung nữ mới thấy lần đầu này.
Nhưng nàng ấy không ngờ Mạch Ca lại luôn miệng đồng ý, vẻ vui thích hiện lên hết: "Anh tỷ tỷ đã có lòng, ta đây xin nhận."
Mai Tâm sốt ruột nói: "Nhưng mà nương nương, nàng ấy..."
Mạch Ca ngắt lời nàng ấy, giọng nói vô cùng nghiêm túc: "Ta vừa thấy nàng ấy đã rất thích, có nàng cùng với ngươi, ta rất yên tâm."
2.
Nhạy bén
Không thể không nói, mặc dù Phục Linh nhỏ hơn Mai Tâm một tuổi nhưng tính tình lại ổn thỏa, làm việc lưu loát.
Mà nàng ấy lại được dưỡng phụ dạy dỗ bồi dưỡng nên rất có tâm đắc với y thuật.
Về điểm ấy, trái lại tỷ muội Mạch Ca liền tâm, có cùng hứng thú.
Có Phục Linh hầu hạ, mỗi ngày Mạch Ca đều uống thuốc bổ, được nuôi đến mặt hồng hào bóng mượt.
So với vòng eo thon thon một tay có thể ôm hết lúc trước, tuy hiện tại nàng đẫy đà hơn chút nhưng lại nhiều thêm vài phần quyến rũ phong tình sau khi hoài thai.
Hoàng thượng sủng ái nàng sâu hơn trước.
Mạch Ca lại càng coi trọng Phục Linh, chẳng những đề bạt làm cung nữ nhất đẳng mà còn càng đặc biệt chiếu cố nàng ta.
Hoàng thượng ban thưởng xuống đều sẽ chia cho nàng ta một nửa.
Người khác chỉ cho rằng Phục Linh giỏi nịnh hót, chỉ có trong lòng Mạch Ca hiểu rõ, đây là nàng đang đền bù thiệt thòi cho Phục Linh mấy năm nay.
Nhưng coi trọng thì coi trọng, Mạch Ca vẫn có chút ngăn cách với Phục Linh.
Dù sao nhiều năm không gặp, nếu bị người có tâm lợi dụng đối phó với đứa nhỏ trong bụng nàng thì sẽ mất nhiều hơn được.
Huống chi lúc hỏi vì sao nàng ta vào cung, vẻ mặt nàng ta vẫn luôn phức tạp, lời nói quanh co.
Cho nên chỉ để Phục Linh hầu hạ ở ngoại điện, nội thất vẫn là Mai Tâm hầu hạ.
Cho dù như thế, Mai Tâm vẫn cảm thấy chua chua.
Vốn nàng mới là cung nữ đắc lực nhất bên người chủ tử, hiện giờ một tiểu nha đầu mới vào cung thế mà lại thay thế được một nửa vị trí của mình, nàng không cam lòng.
Nàng không hiểu, trong cung chưa bao giờ thiếu nô tài ổn trọng lão luyện, rốt cuộc chủ tử nhìn trúng Phục Linh ở chỗ nào?
Mãi đến khi, Mạch Ca thiếu chút nữa bị rơi thai thì mới làm Mạch Ca cùng Mai Tâm hoàn toàn tin tưởng Phục Linh.
Ngày hôm đó, Mạch Ca đến Phật đường cầu phúc cho long duệ trong bụng.
Không biết vì sao, tượng Phật đột nhiên đổ ập về phía nàng.
Mắt thấy tính mệnh ngàn cân treo sợi tóc, Phục Linh nhào lên che cho nàng, còn nàng ta thì bị tượng Phật đè lên, gãy xương đùi phải.
Mà cú ngã này nặng nề, Mạch Ca đau bụng chảy máu, Mai Tâm hô to gọi ngự y.
Mạch Ca ôm bụng nhỏ nhìn chằm chằm tượng Phật, vừa lo lắng cho long duệ trong bụng, lại đau lòng cho Phục Linh dùng thân chắn cho nàng.
Rốt cuộc là ai hại nàng?
Khoảng cách từ Thượng Dược cục đến Phật đường xa xôi, nhìn thấy sắp vô vọng rồi, Phục Linh từ trên mặt đất bò lên, không màng đau đớn ở đùi, lập tức nhảy vào phòng bếp nhỏ, nghiền quả phật thủ nấu canh, cho thêm bát trân[1], cây ích mẫu.
Sau khi sắc xong cho Mạch Ca uống, đau đớn biến mất, long duệ cũng giữ lại được.
Mà Phục Linh cuối cùng cũng đau quá mà ngất đi.
[1] Bát trân: Tám loại thức ăn quý giá.
Mai Tâm bị sự gan dạ, sáng suốt và dũng khí của Phục Linh làm chấn động, cũng tự cảm thấy mình hẹp hòi, đều là nô tì của chủ tử hẳn nên nâng đỡ lẫn nhau, đồng tâm hiệp lực.
Khi ngự y chạy tới, khen Phục Linh phản ứng nhanh, còn nói phương thuốc của nàng ấy hay, trong cung lại có tiểu cung nữ am hiểu trị bệnh như vậy.
Đợi thân thể Mạch Ca ổn định thì ngự y mới nối xương đùi phải cho Phục Linh.
Lúc ấy, bắp chân của nàng ta đã phù thũng không ra hình dáng gì từ lâu, ngay cả ngự y cũng sợ hãi than sao nàng ta có thể chịu đựng lâu như vậy.
Nàng ta lại cười nói: "Vết thương của nô tì không tính là gì cả, nhưng nương nương lại không thể xảy ra bất kỳ chuyện gì."
Lúc này, Mạch Ca đã rơi lệ, muội muội thiện lương như vậy, vậy mà mình lại có lòng nghi ngờ muội ấy, vừa hổ thẹn vừa cảm động, nàng ra lệnh cho ngự y nhất định phải dùng dược liệu tốt nhất chữa chân cho nàng ta.
Hoàng hậu cũng vui mừng thay cho Mạch Ca vì có muội muội như vậy.
Nàng và Mạch Ca từ nhỏ cùng nhau lớn lên, biết được quá khứ của Mạch Ca, cũng là nàng sai người đưa Lạc Nguyệt cho một nhà lang trung nuôi dưỡng, từ đó đổi tên Phục Linh.
Vốn muốn cho Phục Linh cuộc sống không sầu không lo, cũng không biết nàng ta lại vào cung thành một tiểu cung nữ.
Đợi sau khi cung nhân đưa Mạch Ca về tẩm cung, Hoàng hậu mới hỏi Phục Linh lý do, nàng ta chỉ có vẻ bi thương cắn môi không nói.
Dưới sự truy hỏi mãi của Hoàng hậu, nàng ấy mới chậm rãi nói ra.
Nói đến dưỡng phụ của nàng ấy được Lý Nhượng, Ủy thự Hộ quân Tham lĩnh[2], thỉnh cầu đi chữa bệnh cho Tam di thái của ông ta.
Không ngờ vừa vào cửa đã nhìn thấy trên người Tam di thái cắm một cây chủy thủ.
Lúc đó trong phòng không có người, một chớp nhoáng tiếp đó, Lý Nhượng mang theo tôi tớ vọt vào.
Dưỡng phụ nàng bị quan trên phán tội giết người, bắt vào ngục giam.
[2] Là chức quan ở hộ quân doanh Bát Kỳ triều Thanh.
Ngang với Phó Hộ quân Tham lĩnh.
Được tuyển chọn từ trong quân làm trợ thủ cho Hộ quân Tham lĩnh.
Phục Linh vừa lau nước mắt vừa thút thít: "Phụ thân nô tì là người thành thật, một lòng trị bệnh cứu người, sao có thể giết người chứ? Huống chi Tam di thái kia với phụ thân cũng không quen biết, nô tì có giải thích thế nào với Tri châu phụ trách án này cũng vô dụng.
Nửa tháng sau phụ thân sẽ bị chém đầu, nô tì cũng không còn cách nào mới muốn vào cung tìm cơ hội gặp mặt Hoàng thượng, cầu xin lật lại bản án."
"Nhất định là quan lại bao che cho nhau!" Mai Tâm ghét ác như thù, càng thêm đồng tình với những gì Phục Linh đã trải qua: "Ngươi yên tâm, có Hoàng hậu nương nương và chủ tử làm chủ cho ngươi.
Ít ngày nữa phụ thân ngươi sẽ được rửa sạch oan khuất."
Hoàng hậu gật gật đầu: "Tuy là hậu cung không thể can thiệp vào tiền triều, nhưng án oan mạng người như vậy thì không thể không quản.
Ngươi yên tâm, bổn cung sẽ lập tức đi Cần Chính điện báo cáo việc này với Hoàng thượng."
Mạch Ca vạn lần không thể ngờ được muội muội lại gặp phải biến cố này, nàng vừa vội vừa đau lòng, lập tức hỏi Phục Linh: "Sau khi phụ thân ngươi được cứu ra, ngươi có tính toán gì không?"
Phục Linh tự hỏi trong chốc lát mới nói: "Nô tì đã vào cung thì sẽ hầu hạ nương nương thật tốt.
Đợi đến năm 25 tuổi lại ra cung hiếu kính phụ mẫu."
Mạch Ca định nói sẽ cho phép nàng ta ra cung trước thời hạn, lại thấy nàng ta phịch một tiếng quỳ xuống, trên khuôn mặt nhỏ đầy nước mắt vội vàng hỏi: "Hay là nương nương không cần nô tì nữa ạ?"
"Sao có thể chứ?" Mạch Ca vội lắc đầu đỡ nàng ấy đứng dậy, lau đi nước mắt trên mặt nàng ta, đau lòng nói: "Ta vốn muốn để ngươi sớm đoàn tụ với phụ mẫu.
Nếu ngươi khăng khăng muốn ở lại, ta tất nhiên vui mừng.
Từ nay về sau, ngươi và Mai Tâm hầu hạ ở nội thất."
Phục Linh cực kỳ vui mừng: "Phụ thân nô tì đã từng nói làm việc phải đến nơi đến chốn, nô tì nhất định sẽ dùng hết toàn lực hầu hạ nương nương."
3.
Nguyên Ý
Tối nay là mười lăm, Hoàng thượng theo lệ hẳn sẽ ngủ ở Phượng Nghi cung, nhưng Hoàng hậu lo lắng cho Mạch Ca, bèn phái người truyền lời để Hoàng thượng đừng qua đây.
Lúc này, Xuân Trúc cầm đèn, ánh nến đốt lên soi sáng toàn bộ tẩm điện.
Nàng quay đầu lại thấy dáng vẻ của chủ tử không yên, hương Thủy Hợp mới điều chế một nửa gác ở bên, Hoàng hậu cầm áo bông nhỏ tự tay khâu vá mà phát ngốc.
Xuân Trúc biết chủ tử lại đang nhớ về đứa nhỏ đã mất.
Chủ tử thích trẻ con như vậy, hiện giờ trong cung, Anh Quý phi, Thần Phi lần lượt sinh con, chỉ có mình chủ tử dưới gối trống không, không khỏi thương cảm.
Nàng từng nhiều lần khuyên chủ tử giữ Hoàng thượng lại, tuy bệ hạ chỉ có tình với Thần Phi nhưng dù sao chủ tử cũng là Trung cung, muốn một đích tử cũng không có gì là quá cả.
Nhưng chủ tử không muốn, tính tình chủ tử bướng bỉnh như vậy, không muốn chịu thiệt.
Từ sau khi thanh mai trúc mã Yến Hồi chết đi, tâm Hoàng hậu cũng chết theo.
Nàng và Hoàng thượng danh nghĩa là phu thê, nhưng từ lâu đã bằng mặt mà cách lòng, giữa hai người họ tựa như cách nhau vực sâu vạn trượng, không bao giờ có thể tới gần nhau.
Mà quãng đời còn lại sau này, Hoàng hậu đều sống trong kỷ niệm ít ỏi nhớ nhung Yến Hồi.
Xuân Trúc vừa vào nội thất tìm một cái chăn đắp lên người Hoàng hậu thì nghe ngoài cửa truyền đến giọng nói non nớt của trẻ con: "Nhi tử Nguyên Ý thỉnh an mẫu hậu." Đây là Nhị Hoàng tử Nguyên Ý.
Xuân Trúc lập tức tỏ vẻ không vui, Hoàng hậu nhìn thấy thì vỗ vỗ tay nàng ý bảo đừng làm khó đứa nhỏ rồi nói: "Mau để Nguyên Ý vào."
Xuân Trúc rất không thích Nguyên Ý, mẫu thân nó là Tuyên Phi, có câu con trai giống tính mẹ, Tuyên Phi làm nhiều việc ác, con trai của nàng ta tất nhiên cũng chẳng tốt lành gì.
Nhưng Hoàng hậu lại không để bụng, còn nói dù sao cũng chỉ là đứa nhỏ nếu có thể dạy dỗ tốt thì sau này ắt sẽ nên người.
Hiện giờ Nguyên Ý được nhận làm con thừa tự dưới danh nghĩa Hoàng hậu, mỗi ngày sáng tối tới thỉnh an, quả nhiên là dáng vẻ hiếu tử dịu dàng nho nhã có lễ.
Nhưng Nguyên Ý lại khác với Đại Hoàng tử Nguyên Hòa, Nguyên Hòa trời sinh tính tình ham chơi, nhưng nó lại thông minh, mới 4 tuổi đã đọc thuộc trăm quyển sách, được Hoàng hậu yêu thích.
Nhưng Xuân Trúc vẫn mơ hồ cảm thấy có cái gì đó mà nàng không nắm bắt được.
Nguyên Ý cầm một bảng chữ mẫu đi vào, sau khi cung kính hành lễ với Hoàng hậu rồi mới nói: "Đây là chữ hôm nay nhi tử học viết, xin mẫu hậu xem qua."
Sau khi Hoàng hậu lật xem thì không ngừng gật đầu khen ngợi, cuối cùng còn bảo Xuân Trúc bưng điểm tâm nó thích nhất tới.
Nàng mỉm cười mà nhìn nó: "Hôm nay con học có mệt không? Mau ăn nhiều chút."
Nguyên Ý liếm liếm môi, thẹn thùng nói: "Mẫu hậu, nhi tử không sao ạ."
Thấy nó không có việc gì, lúc này Hoàng hậu mới yên lòng.
Nhưng giây lát sau, trên khuôn mặt nhỏ của nó ào ào chảy nước mắt.
Tảng đá nặng trong lòng Hoàng hậu chưa hạ xuống hẳn đã lại nhấc lên cao: "Con làm sao thế? Khó chịu chỗ nào à?"
Nguyên Ý chỉ dùng sức mà khóc, giống như muốn trút hết nước mắt trong người ra.
Hoàng hậu càng hỏi, nó càng khóc to hơn, cuối cùng nhào vào ngực Hoàng hậu khóc lớn.
Qua thật lâu sau, có lẽ đã khóc mệt, nó mới ngẩng khuôn mặt nhỏ tủi thân lên, khụt khịt nói: "Nhi tử...!Nhi tử là quá vui mừng, cũng không có chỗ nào khó chịu."
"Trước kia...!Mẫu phi sẽ không quan tâm nhi tử như thế này.
Mẫu phi chỉ nghĩ đến việc tranh sủng, càng sẽ không xem nhi tử viết chữ.
Ở trong lòng mẫu phi, con chỉ là một công cụ tranh sủng.
Chỉ có mẫu hậu là thật sự quan tâm con, con quá vui mừng mới khóc..."
Lòng Hoàng hậu hơi hơi tê rần, trìu mến mà ôm nó trong ngực: "Con yên tâm, mẫu hậu sẽ coi con như con ruột của mình, cả đời này đều sẽ quan tâm con."
"À! Đúng rồi, mẫu hậu có thể dạy nhi tử viết chữ không? Trong cung trừ Thần nương nương viết chữ đẹp ra thì chỉ có mẫu hậu.
Ban ngày, Thái phó kia hung dữ quá, nhi tử tình nguyện để mẫu hậu dạy.
Không biết có quấy rầy mẫu hậu không?"
Hoàng hậu bị nó chọc cười: "Đương nhiên là không rồi.
Nếu con muốn học thì mẫu hậu sẽ dạy con mỗi ngày."
Nàng nhìn Nguyên Ý, trong lòng dâng lên nỗi vui sướng khác lạ, vừa xa xăm vừa xa lạ, có lẽ đây là tình thương của người mẹ.
Từ nay về sau, nàng sẽ dùng cả trái tim mình yêu quý nó, dạy dỗ nó.
Đây là con của nàng.
4.
Tráo con
Thời gian trôi nhanh đến giữa hè, đã gần đến ngày Mạch Ca sinh nở.
Sau khi vết thương ổn, Phục Linh cũng càng thêm bận bịu.
Mỗi ngày, nàng đều chuẩn bị cống phẩm tinh xảo đẹp đẽ để Hoàng hậu đưa đi Phật đường.
Mọi người vốn khó hiểu, nàng nói đây là tập tục ngoài cung, chỉ có người có thân phận tôn quý dốc lòng cầu phúc thì tới lúc sinh ra nhất định là bé trai.
Mạch Ca không quan trọng đứa nhỏ trong bụng là nam hay nữ, nhưng Hoàng hậu cùng Mai Tâm lại cực kỳ coi trọng.
Dù sao Hoàng tử cũng hiển hách hơn Công chúa, cho nên nghiêm túc theo lời Phục Linh nói, mỗi ngày đúng giờ đi Phật đường.
Ngày sinh nở ấy, trời mưa to tầm tã, rất nhiều người tới Hàm Phúc cung.
Cho dù là Hoàng thượng hay là các phi tần khác, cũng chờ đến khi nàng sinh xong.
Chẳng biết tại sao Mạch Ca vẫn luôn tâm thần không yên, cả người không làm gì được, chậm chạp không sinh ra, sau cùng lại hôn mê bất tỉnh.
Nhìn thấy nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ nguy hiểm đến tính mạng, Hoàng thượng chờ ở bên ngoài cửa cung gấp đến độ đi qua đi lại, mà Hoàng hậu cùng Mai Tâm ở nội thất lòng cũng nóng như lửa đốt.
Lúc này, Phục Linh mời các nàng ra nội thất nói chuyện.
Đợi sau khi ra ngoài, Phục Linh mới cung kính khẩn cầu: "Thai nhi trong bụng Thần Phi nương nương quá lớn, dẫn đến khó sinh.
Xin Hoàng hậu nương nương và Mai Tâm tỷ tỷ hãy đi Phật đường cầu phúc cho nương nương, nô tì tin tưởng có phúc của Hoàng hậu nương nương, Tiểu Hoàng tử chắc chắn sẽ bình an sinh ra."
Lúc này, không còn cách nào khác, Hoàng hậu chỉ đành đồng ý, Phục Linh lập tức lại từ nội thất bưng ra hộp đựng thức ăn đưa cho Hoàng hậu, còn mình thì lại trở về nội thất.
Ngay lúc Hoàng hậu cùng Mai Tâm sắp ra cửa Hàm Phúc cung, một tiếng khóc nỉ non thanh thúy vang vọng trong bóng đêm.
Ma ma đỡ đẻ ôm đứa bé đi ra vui mừng chúc: "Hoàng thượng, là một Tiểu Hoàng tử!"
Hoàng thượng kích động không lời nào có thể miêu tả được tình cảm lúc này.
Lúc hắn đang muốn nhận lấy đứa nhỏ, lại thấy Phục Linh ở nội thất bỗng nhiên lao ra, trán nàng ta đang chảy máu, hô lớn: "Hoàng thượng, đây không phải con của ngài! Con của ngài đang ở trong hộp đựng thức ăn trên tay Hoàng hậu nương nương!"
Mọi người sửng sốt tại chỗ, hai mặt nhìn nhau.
Kinh hãi nhất là Hoàng hậu, nàng ta cúi đầu nhìn hộp đựng thức ăn trong tay, lời Phục Linh nói có nghĩa là trong hộp đựng thức ăn không phải là cống phẩm dùng cầu phúc à?
Mai Tâm vội đoạt lấy hộp đựng thức ăn, nhưng ngay khi mở ra, nàng sợ đến tê liệt ngã xuống đất.
Hộp đựng thức ăn cũng theo đó rơi xuống vỡ tan, hiện ra ở trước mặt mọi người đúng là một cái thai chết đã tắt thở từ lâu.
Hoàng hậu lạnh cả người, nhìn chằm chằm vào Phục Linh ở xa xa, lúc lâu sau mới rít ra hai chữ: "Là ngươi!"
Hoàng thượng lập tức biến sắc, tiếng rống giận như sấm sét quanh quẩn trong sân: "Ai có thể nói cho trẫm biết, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?!"
Phục Linh quỳ lết đến trước mặt vua, nàng ta run rẩy nói: "Đều là kế hoạch của Hoàng hậu nương nương cùng Thần Phi nương nương.
Nô tì hiểu sơ y thuật cũng hiểu chút phương thuốc cổ truyền, sau khi được nô tì báo cho biết cái thai này là một Công chúa, bọn họ vội lập mưu đổi nữ thành nam."
Mai Tâm nói không ra lời: "Ngươi...!Sao ngươi có thể...!Rõ ràng là ngươi..."
Mà nàng ấy chưa nói xong, đã bị Phục Linh cướp lời: "Các ngươi sợ bị phát hiện đã đánh ta ngất xỉu, nhân cơ hội đổi cái thai Thần Phi nương nương sinh ra thành con trai, thông qua hộp đựng thức ăn mang đứa nhỏ đã chết đi ra ngoài, thần không biết quỷ không hay.
May mà ta tỉnh lại, nếu không để các ngươi thực hiện được gian kế rồi!"
Hoàng hậu vẫn luôn lặng yên, không phải là nàng không muốn giải thích, chẳng qua là cảm thấy không cần thiết.
Nhiều người thấy hộp đựng thức ăn trong tay nàng như vậy, càng thấy đứa nhỏ đã chết giấu bên trong, cho dù có trăm cái miệng cũng không nói nổi.
Nàng chỉ không ngờ Phục Linh, nàng ta là muội muội ruột của Mạch Ca, làm sao sẽ hại tỷ tỷ của mình đây? Rốt cuộc nàng ta làm thế vì cái gì? Thảo nào nàng ta muốn mình và Mai Tâm ra nội thất, hóa ra là vì đổi thai nhi, đáng trách mình không phát hiện sự khác thường của nàng ta sớm một chút.
Hoàng thượng từ đầu đến cuối đều tin tưởng Mạch Ca, hắn tuyệt đối không tin Mạch Nhi của hắn sẽ làm loại chuyện này.
Rốt cuộc là ai ở sau lưng giở trò quỷ?
5.
Bức ép
Vương Trì tới rất nhanh, thông qua trích huyết nhận thân chứng thực đứa con trai cũng không phải là con của Hoàng thượng, mà thai nữ đã chết kia mới là Thần Phi sinh ra.
Người ở chỗ này không một ai không khiếp sợ, càng không ai dám mở miệng.
Thay xà đổi cột, đây chính là tội lớn xét nhà diệt tộc, Hoàng hậu cùng Thần Phi lại vọng tưởng giả mạo Hoàng tự, nhiễu loạn thứ tự triều cương, cũng may bị phát hiện, nếu...!Bọn họ không dám nghĩ thêm nữa.
Tuyên Phi thấy tất cả mọi người không nói, dẫn đầu mở miệng: "Chuyện hôm nay đã sáng tỏ, con hoang đổi Thái tử cũng không phải là tội nhỏ, lừa gạt hoàng thất, bất kính bề trên, lừa gạt người dưới.
Xin Hoàng thượng hãy tra rõ việc này, cho mọi người một lời giải thích."
Lý Hỉ tự biết tâm tư của bệ hạ, vội nói: "Việc này còn chưa rõ, nô tài tin tưởng Hoàng hậu nương và Thần Phi nhất định bị oan uổng!"
"Oan uổng?" Phục Linh nghi ngờ nói: "Chẳng lẽ Lý công công không tin lời nô tì nói?" Nàng ta lập tức cười tự giễu: "Nô tì thấp cổ bé họng tất nhiên là không thể làm chứng cớ, nhưng chỉ cần tra rõ đứa con trai này rốt cuộc là bị đưa vào cung như thế nào, không phải tất cả sẽ rõ ràng à?!"
Tuyên Phi vội tiếp lời: "Không sai, muốn thần không biết quỷ không hay cho đứa nhỏ ngoài cung vào cũng không phải là chuyện dễ.
Người đâu, nhanh đi hỏi thị vệ thủ vệ xem!"
Thị vệ báo lại, hôm nay ra cửa cung chỉ có ma ma đỡ đẻ.
Ma ma đỡ đẻ sợ đến mức khai hết ra, chỉ ra và xác nhận là Hoàng hậu cùng Thần Phi muốn bà ta len lén đón đứa nhỏ ở cửa cung, sau đó vào lúc sinh sản thì tiến hành tráo đổi.
Mai Tâm vội vàng dập đầu: "Hoàng thượng minh xét! Đây rõ ràng là bọn họ đang vu oan hãm hại, ma ma đỡ đẻ và nương nương nhà ta căn bản không quen biết thì hợp mưu ở chỗ nào được?"
Tuyên Phi căn bản không để ý đến nàng: "Bổn cung vốn cũng tin tưởng Hoàng hậu và Thần Phi sẽ không hồ đồ như vậy.
Nhưng sự thực xảy ra trước mắt, phải tra rõ Phượng Nghi cung cùng Hàm Phúc cung!"
Hàm Phúc cung vẫn không lục soát ra cái gì dị thường, trái lại từ Phượng Nghi cung tìm ra một phong thư, đúng là bút tích của Hoàng hậu, muốn người ngoài cung diệt khẩu một nhà bé trai kia, chấm dứt hậu hoạn.
Hoàng hậu nhìn chằm chằm Tuyên Phi, rốt cuộc là nàng sai rồi, trẻ con cũng sẽ gạt người.
Phong thư kia đâu phải nàng viết, rõ ràng là Nguyên Ý, con trai của Tuyên Phi mô phỏng theo.
Thời gian gần đây, nàng dạy Nguyên Ý luyện chữ mỗi ngày, quan hệ với đứa nhỏ này khá hòa hợp.
Nàng dùng cả trái tim để thương nó, vậy mà chẳng qua chỉ là nàng một bên tình nguyện.
Thật là buồn cười đến cực điểm.
Bằng chứng như núi, Tuyên Phi trịnh trọng quỳ xuống, giọng điệu hùng hổ dọa người: "Hoàng hậu đường đường là nhất quốc chi mẫu, Thần Phi là cung phi chính hhị phẩm, đều là tấm gương cho các nữ tử thế gian.
Nhưng hôm nay các nàng lại ngang nhiên lừa gạt hoàng tự, làm hỗn loạn huyết mạch hoàng tộc, dao động căn cơ quốc gia, hành vi phạm tội trọng đại! Hành động đại nghịch bất đạo như vậy có thể nói là thiên cổ không nghe thấy, nô tì khẩn cầu Hoàng thượng...!Phế Hậu! Phế Phi!"
Lời này vừa nói ra, mọi người đều đồng thời quỳ xuống, trăm miệng một lời: "Khẩn cầu Hoàng thượng...!Phế Hậu! Phế Phi!"
Trong lòng Hoàng thượng biết Mạch Ca và Hoàng hậu bị hãm hại, cần phải đè việc này xuống.
Nhưng phi tần cùng cung nhân đều là vẻ bực tức, thề phải xử trí các nàng.
Nhất là những tiểu chủ ngày thường đố kị Mạch Ca, lúc này hận không thể vội vàng trị tội nàng, không có nàng cũng sẽ mất đi kình địch.
Mọi người một tiếng tiếp một tiếng, bức ép Hoàng thượng quyết định thật nhanh.
Bất đắc dĩ, Thiên tử mở miệng: "Cấm túc Hoàng hậu và Thần Phi ở tẩm điện, ba ngày sau định đoạt tiếp!"
Tuyên Phi thấy Hoàng thượng chần chờ, còn muốn nói gì đó, ngược lại nàng ta cũng biết không thể nóng vội, lần thứ hai hô lớn: "Bệ hạ thánh minh!"
Đợi Hoàng thượng buồn bực rời đi, nàng ta mới chậm rãi đứng dậy, khóe môi mang theo ý cười nhè nhẹ.
Mạch Ca à Mạch Ca, lần này, bổn cung muốn ngươi không thể không chết.
6.
Chết tâm
Chết tâm là loại cảm giác này sao?
Oán hận và tuyệt vọng lại bắt đầu khởi động trong huyết mạch, nỗi đau ăn vào tim gan làm người ta không thở nổi.
Rõ ràng thân thể còn sống nhưng tâm lại bị hủy hoại từ lâu.
Mạch Ca đã sớm tỉnh lại, nàng nằm yên lặng ở trên giường nghe tất cả mọi chuyện ngoài cửa.
Nàng muốn ngồi dậy nhưng làm thế nào cũng không có sức lực.
Nàng muốn hô lớn nhưng trong cổ họng lại không phát ra được một chút âm thanh nào.
Nàng không thể làm gì khác hơn là im lặng khóc, cắn đôi môi chảy máu, mặc đau đớn do nỗi tuyệt vọng khoét vào tận tim phổi.
Đứa con nàng hoài thai mười tháng cứ như vậy cùng nàng âm dương hai ngả.
Muội muội mà nàng tròn bảy năm không gặp nhất định muốn đẩy nàng vào chỗ chết.
Một nỗi bi thương khó diễn tả được kéo tới tràn đầy trời đất, chỉ trong khoảnh khắc mặc sức