Edit: Chiêu Hoàng Thái phi
Beta: Tuệ Quý phi
Tiết tử
Kế phản gián, tức là nhìn thấu toan tính âm mưu của đối phương, cũng khéo léo lợi dụng âm mưu của đối phương để công kích đối phương.
Cao thêm một bậc là lấy cái giả ra đánh tráo, sau đó khiến cho kẻ địch mắc mưu đưa ra phán đoán sai lầm, lựa chọn hành động sai lầm.
1.
Nhụy hoa
Mấy buổi tối gần đây, không đêm nào Mạch Ca ngủ yên giấc.
Tử Quyên vô cùng đau lòng vội mời ngự y mới là Lưu Mai đến bắt mạch.
Mạch Ca không kìm được lại ngáp vài cái, vẻ mặt có chút bất thường, đôi mắt vốn luôn long lanh hoạt bát bây giờ nhìn cũng có hơi mệt mỏi.
Từ trước đến nay Mạch Ca luôn cẩn thận nhưng cũng không biết sức khỏe của mình có vấn đề gì.
"Tiểu chủ," sau khi bắt mạch tay qua chiếc khăn lụa, Lưu Mai cẩn thận nhìn quét một vòng trong điện, cuối cùng ánh mắt tập trung vào hoa đào trong bình hoa lưu ly, mặt mày nhíu chặt.
"Vi thần có chút nghi ngờ, làm phiền Tử Quyên cô nương lấy hoa đào kia đến.
Lẽ ra hương hoa đào tao nhã nhàn nhạt, không phải..."
Mạch Ca không khỏi ngắt lời hắn: "Lưu ngự y, ý của ngươi là nguyên nhân mất ngủ liên quan đến hoa đào kia ư?" Nàng cũng có chút hiểu biết về chất độc thông thường và các phương thuốc y thuật cổ truyền, biết mùi hương của hoa bách hợp sẽ khiến người ta mất ngủ, nhưng chưa từng nghe nói hương hoa đào cũng có tác dụng này, thật sự khó hiểu.
"Tiểu chủ người nhanh xem ở đây!"
Lưu Mai vội mở cánh hoa đào ra: "Tiểu chủ người xem, trong bình này tuy là hoa đào, nhưng nhụy hoa lại không phải là hoa đào." Hắn dừng lại một lát rồi nói tiếp: "Nhụy hoa này hẳn là nhụy hoa lan.
Hoa lan tương tự hoa bách hợp, có tác dụng hưng phấn tinh thần, nếu như ngửi trong thời gian dài sẽ khiến cho tinh thần trở nên thất thường."
Tử Quyên sợ hãi nói: "Có người muốn mưu hại tiểu chủ!"
Lưu Mai trầm mặc gật đầu: "Thục nghi tiểu chủ không cần lo lắng, cũng may là phát hiện kịp thời, vi thần sẽ phối chút thuốc, uống xong sẽ không sao nữa."
Hắn mới vào Thượng Dược cục vào tháng trước, là đồng hương với Tử Quyên, lời hắn nói sẽ không sai.
Tử Quyên tiễn Lưu Mai xong thì hỏi kỹ lại việc hoa đào, nhưng lại không có ai biết, chỉ nói đến từ Đường Lê cung.
Thật ra, bỏ nhụy hoa lan vào trong cánh hoa đào không phải là việc khó, trong hoàng cung có thợ trồng hoa nuôi trồng hoa thơm cỏ lạ, nhưng tuyệt đối không dám tự mình chủ trương lợi dụng nhụy hoa lan, nhất định là có chủ tử sai khiến.
Anh Chiêu nghi ở chủ điện của Đường Lê cung có chút quan hệ sâu xa với Mạch Ca, trước đây là hai người cùng liên thủ mới có thể hãm hại chuyện Thục phi vu cổ trẻ con, sau khi xong chuyện này bọn họ không có giao lưu hay liên quan gì đến nhau nữa.
Thế nhưng chuyện này cũng trở thành nhược điểm mà hai người có thể lợi dụng đối phương, cũng không chọc thủng nó.
Nếu nói nhụy hoa này là do Anh Chiêu nghi sai người đưa đến Thần Lam hiên, đương nhiên Mạch Ca không tin.
Anh Chiêu nghi là con nhà tướng, làm việc quyết đoán không dây dưa dài dòng, sử dụng chất độc mãn tính như vậy cũng không phải là cách làm của Anh Chiêu nghi, chuyện này không giống tính cách của nàng ta.
Tình cảnh này thật sự kỳ lạ.
Nhưng qua việc này cũng thấy rằng, trong Thần Lan hiên của Mạch Ca đã tồn tại lòng khác từ lâu, người sau lưng giá họa cho Anh Chiêu nghi, muốn để cho hai người đấu đá nhau.
Còn đôi mắt ẩn dấu trong đêm tối này, đang như hổ rình mồi muốn nuốt Mạch Ca vào bụng.
Mới đem hoa ra khỏi tẩm điện, cung nữ phụ trách cầm đèn là Đạm Thủy cầu kiến Mạch Ca.
Sau khi tiến vào nội điện nàng ta có hơi sợ hãi: "Tiểu chủ, thật ra nô tỳ có chuyện muốn nói, mấy ngày trước nô tỳ nghe cung nhân Đường Lê cung lén bàn luận, nói là muốn mạng của người..."
"Miệng lưỡi của Anh Chiêu nghi lớn thật nhỉ!" Mạch Ca hơi mỉm cười: "Muốn mạng của ta, cũng không nhìn xem nàng ta có bản lĩnh gì, nhưng từ trước đến nay ta và nàng ta không có ân oán gì, sao nàng ta..."
Nói đến đây, trong mắt nàng hiện lên chút nghi ngờ, nàng nhìn thẳng vào Đạm Thủy chậm rãi hỏi: "Ngươi còn nghe được gì nữa, ngươi chỉ cần nói thật ta sẽ không trị tội ngươi, nhưng ta cảm thấy rất tò mò, nếu nàng ta muốn mạng của ta, cũng không đến mức chỉ dùng mấy cái nhụy hoa lan qua loa thế này?"
Đạm Thủy chần chờ: "Chuyện này, nô tỳ chỉ nghe một câu như vậy, những chuyện khác nô tỳ không dám nghe tiếp."
"Dù thế nào thì lần này ngươi cũng lập công lớn."
Sau khi thưởng cho Đạm Thủy một chiếc vòng ngọc Dương Chi, nàng ta vui cười cáo lui.
Khuôn mặt Mạch Ca hiện lên ý cười, nếu Đạm Thủy đã tự mình bại lộ, vậy thì cứ lợi dụng tốt nàng ta tìm người đứng sau lưng vậy.
2.
Liên thủ
Đúng lúc này, Tử Quyên đến báo nói Anh Chiêu nghi tới Thần Lam hiên.
Với tình hình hiện giờ mà nàng ta lại chủ động đến tìm Mạch Ca.
Nhưng rất nhanh Mạch Ca đã hiểu được nguyên nhân, chỉ là vì cung nhân của nàng ta.
Đến trưa khắp hậu cung đã lan truyền tin Hoàng thượng vừa mắt cung nữ của Anh Chiêu nghi.
Một kẻ hạ nhân lại dám chơi trò tâm nhãn, dù sao cũng không thể nhịn được.
Mạch Ca còn căm thù kẻ bất trung, huống hồ gì là nàng ta.
Một tiểu quốc ở biên giới muốn ngưng chiến cầu hòa với triều đình, Hoàng thượng mở tiệc chiêu đãi Quốc vương và Vương phi.
Việc này đều do phụ thân của Anh Chiêu nghi thúc đẩy, tuổi của Hoàng hậu lại nhỏ do đó Hoàng thượng chỉ dự tiệc cùng Anh Chiêu nghi.
Sớm biết Quốc vương mới thành hôn, Anh Chiêu nghi tươi cười tặng một tòa Tống tử Quan Âm bằng bạch ngọc, lung linh phát sáng, phẩm chất độc nhất.
Vương phi khen không ngớt miệng, nhưng vào lúc này trên người Quan Âm chợt hiện lên vết nước màu đỏ, giống như màu máu.
Vương phi sợ tưới mức vội nhét Quan Âm vào trong tay Anh Chiêu nghi, Quốc vương lập tức không vui.
Hoàng thượng nóng vội, giận dữ hỏi tại sao lại như vậy.
Anh Chiêu nghi gấp đến độ không nói nên lời, cung nữ Ức Hương bên người nàng cầm lấy Quan Âm, nói nô tỳ đáng chết, lập tức đặt tay phải lên người Quan Âm, chỗ màu máu vừa rồi chợt nở ra từng đóa sen đỏ, còn có hai con cá chép vui đùa giữa hoa sen.
Càng khiến người ta ngạc nhiên hơn là, đóa sen mà Quan Âm ngồi lên cũng hiện ra dòng chữ "Sớm sinh quý tử" màu vàng.
Một màn kinh sợ lại biến thành tán thưởng, Quốc vương và Vương phi đều tỏ ra rất thích bước nhạc đệm này.
Hoàng thượng cũng không ngờ đến chuyện này nên không nén được tò mò, vội hỏi Ức Hương dùng pháp thuật gì.
Sắc mặt Ức Hương ửng hồng, chỉ nói đã sớm dùng giấm trắng vẽ hoa sen trên người Quan Âm, chỉ cần rắc một ít bột đồng lên là có thể hiện ra sen đỏ.
Lại chêm thêm một câu: "Chắc là Chiêu nghi nương nương dính phải bột đồng trên tay nô tỳ nên mới có vết màu đỏ.
Cầu xin Hoàng thượng đừng trách tội nương nương, muốn phạt thì cứ phạt nô tỳ là được."
Sao Hoàng thượng lại có thể trách phạt nàng ta, nàng ta đã ngăn được một cuộc chiến tranh, vì vậy cho nàng ta vào ở Minh Tích các.
Đó là thiên các của Đường Lê cung, là cung phòng chỉ chủ tử mới được ở, có thể thấy ít ngày nữa nàng ta sẽ được sắc phong.
Như vậy, lại một cung nữ bay lên nhành cây, ngồi hưởng thụ vinh hoa phú quý.
Tử Quyên mời Anh Chiêu nghi và hậu điện, Mạch Ca đưa mắt ra hiệu, nàng ta gật đầu rồi ra ngoài, sau khi đóng cửa thì đứng ở ngoài canh gác.
Xảy ra chuyện nhụy hoa, Tử Quyên biết có tai vách mạch rừng.
Anh Chiêu nghi còn chưa ngồi xuống đã nổi giận đùng đùng nói: "Tiện tỳ, đúng là sống không an phận, động tay động chân lên người Quan Âm trước, câu dẫn Hoàng thượng dưới mí mắt của bổn cung.
Thần Thục nghi, lần này bổn cung mất mặt trước mặt Hoàng thượng, muội nhất định phải giúp bổn cung xả cơn tức này.
Lúc đầu bổn cung giúp muội khiến Thục phi thất sủng, lần này muội cũng phải giúp bổn cung."
Mạch Ca uống một ngụm trà: "Đương nhiên thiếp thân sẽ dùng hết sức nhỏ của mình để giúp nương nương.
Nhưng mà, chỉ một hạ nhân như ả ta, sao lại có can đảm này?"
"Câu này của muội hỏi rất hay, người đứng phía sau ả chính là Thục phi, Lúc đầu nàng ta và bổn cung đã không hợp, nay lại ra tay trên đầu bổn cung."
Lúm đồng tiền của Mạch Ca hơi lộ ra, trong mắt hiện lên sắc lạnh: "Thì ra là nàng ta.
Nếu nàng ta muốn bồi dưỡng một quân cờ, sao chúng ta không lợi dụng quân cờ này chứ? Nương nương có biết một câu thế này, nước có thể đẩy thuyền, cũng có thể lật thuyền."
"Thiếp thân vừa nghe được một tin, nói là nương nương muốn độc hại thiếp thân, các nàng muốn xem chúng ta đấu đá làm trò như vậy, chúng ta sẽ cố gắng diễn, diễn đến khi bọn họ tin là được."
Anh Chiêu nghi gật đầu: "Từ trước đến nay muội muội luôn thông tuệ, nghe theo lời muội."
Sau khi hai người liếc mắt nhìn nhau, Anh Chiêu nghi chợt ném chung trà trong tay xuống, lớn tiếng mắng: "Có một số người trời sinh đã là tiện nhân, lại luôn muốn bay lên nhành cây, hừ, dù là làm chủ tử thì không phải cũng hèn hạ khiến người ta chán ghét sao! Thần Thục nghi, ngươi chính là một ví dụ sáng loáng, trong cung có nhiều người học theo đó, ngươi phải cẩn thận một chút, đừng để người ta chen lấn đẩy xuống!"
"Lời khuyên của nương nương, thiếp thân tất nhiên sẽ ghi nhớ trong lòng.
Nương nương đã chướng mắt thiếp thân, thiếp thân đành phải tiễn khách."
Anh Chiêu nghi hừ lạnh một tiếng rồi đi ra cửa, trước lúc đi còn mạnh tay tát Tử Quyên một cái.
Đạm Thủy đứng ở trong góc nhỏ hơi mở khóe môi.
3.
Đêm trăng
Ban đêm, đèn lồng đỏ thắm đã thắp sáng, màn trời đen nhánh điểm xuyết vài ngôi sao như ngọc vỡ.
Ánh trăng như sương dừng bên cửa sổ, như là phủ một màn tơ lụa màu bạc.
Mạch Ca cầm một quyển sách thuốc nhưng xem thế nào cũng không vào.
Đã có thái giám đến thông báo, đêm nay Hoàng thượng có tấu chương cần phê, để cho phi tần tiểu chủ các cung nghỉ ngơi sớm.
Thật ra mà nói, nàng cũng không xem là được sủng ái.
Số lần Hoàng thượng đến Thần Lam hiên, một tháng cũng chỉ có hai, ba lần.
Nàng không nên có suy nghĩ gì, huống chi nàng cũng không thể có suy nghĩ gì.
Lúc khép sách thuốc lại chuẩn bị nghỉ ngơi, bóng dáng màu vàng sáng chầm chậm đến.
Mạch Ca hơi sửng sốt, vội vàng muốn hành lễ, lưng cũng căng thẳng, lại bị Hoàng thượng ôm vào trong ngực.
"Hoàng thượng, người say rồi..."
Còn chưa nói hết câu một nụ hôn thật mạnh đã đặt trên môi, nàng bị vây trong hơi thở nóng bỏng cùng mùi rượu.
Qua một lúc lâu, hắn mới buông nàng ra.
Hắn ngồi xuống, ngưng mắt nhìn nàng thật sâu, rồi hỏi: "Mạch Ca, nàng cảm thấy trẫm là người tốt không?"
Mạch Ca lệnh cho Tử Quyên nấu canh giải rượu, sau đó cười với hắn: "Hoàng thượng nói đùa sao? Hoàng thượng là vua của thiên hạ, là vua của bá tánh, đương nhiên là người tốt nhất..."
"Trẫm muốn nghe lời thật lòng của nàng, ở chỗ của nàng, trẫm là người tốt sao?"
"Hoàng thượng làm khó thiếp thân, điều này là đương nhiên."
Ánh mắt của hắn chợt trở nên nặng nề mông lung, nhìn vầng trăng ngoài cửa sổ chầm chậm nói: "Có đôi khi nhìn người không thể nhìn mặt, vì bản thân ai cũng sẽ phạm sai lầm.
Nàng sẽ như vậy, trẫm biết, cho nên Mạch Ca à, nàng và trẫm giống nhau.
Giống như trẫm tin nàng, nàng cũng phải tin trẫm."
Mạch Ca run lên, lời này của hắn có ý gì.
Chẳng lẽ Thục phi nói gì trước mặt hắn sao?
"Nào có chứ," Mạch Ca mang canh giải rượu cho Hoàng thượng, thẹn thùng nói: "Hoàng thượng cứ quen trêu thần thiếp."
Đuôi mày Hoàng thượng hơi cong lên, cười nói: "Không nói mấy câu này nữa.
Đi, trẫm dẫn nàng đến một nơi." Nàng còn chưa hiểu chuyện gì thì Hoàng thượng đã nắm tay nàng đi ra Thần Lam hiên.
Nơi Hoàng thượng dẫn nàng đến vậy mà lại là Bồng Lai đảo.
Đây là đảo nhỏ lớn nhất nằm giữa hồ Thái Dịch, hoa nở bốn mùa.
phong cảnh khiến người vui vẻ.
Hiện tại, màn đêm buông xuống, trên Bồng Lai đảo đèn đuốc sáng choang, sắc màu rực rỡ, toàn đảo xinh đẹp khiến người say mê.
Bỗng nhiên, trăm nghìn ngọn đèn Khổng Minh từ trong bụi hoa bay lên, tựa như từng ngôi sao chói mắt thắp sáng trời đêm, ngàn ngọn đèn chiếu sáng khắp hoàng cung, một cảnh đẹp lộng lẫy.
Mạch Ca chìm đắm trong đó, lòng nàng cũng trở nên trong suốt và ấm áp.
Hoàng thượng nhìn vào mắt Mạch Ca, cười hỏi: "Sao nào? Vẫn thích chứ?"
Mạch Ca cười như gió xuân: "Thiếp thân rất thích, đa tạ Hoàng thượng đã hao tâm tổn trí."
Hoàng thượng dùng tay phải vén tóc Mạch Ca, nhoẻn miệng cười, vô cùng hài lòng nói: "Thích thì tốt, dù sao hôm nay cũng là một ngày đặc biệt."
Mạch Ca lại kinh ngạc, biết rõ là do mình nghĩ nhiều, nhưng vẫn vô thức nhớ đến hôm nay hẳn là sinh thần của nàng.
Nói chính xác hơn, là sinh thần của Lạc Mai.
Nàng cẩn thận hỏi: "Lời này của Hoàng thượng có ý gì ạ?"
"Không phải trẫm đã nói với nàng rồi sao? Hôm nay là ngày trẫm và Đại Nhi gặp nhau năm đó." Ý cười bên môi hắn, ngưng mắt nhìn nàng trong giây lát, vô cùng tự nhiên nói: "Đại Nhi không còn nữa, sau này sẽ do nàng ở bên trẫm, nàng có bằng lòng không?"
Quả nhiên, đúng là nàng đã nghĩ nhiều, cũng may chỉ là tự mình suy nghĩ mà thôi.
Nàng khựng lại một nhịp, rồi trả lời thật dịu dàng và cung kính: "Đương nhiên thiếp thân bằng lòng ở bên cạnh Hoàng thượng, chỉ cần Hoàng thượng không chê thiếp thân là được."
Đúng vậy, nàng không nên chờ mong điều gì, vì đây là thâm cung tường đỏ vắng vẻ.
Ở nơi đây, điều cầu mong mà không được không phải là hoa trong gương, không phải là trăng trong nước, mà là tình yêu bậc Quân vương không thể nào cho được.
Nàng làm thiếp, cũng chỉ là mây khói trong mắt bệ hạ, nhạt nhòa thì sẽ tán đi.
4.
Thỉnh an
Hôm sau lúc mơ màng thức dậy, Mạch Ca nhận ra thời gian không còn sớm nữa, giờ thỉnh an đã bị muộn, vì vậy vội vàng chạy đến Phượng Nghi cung.
Vẫn là do tin tức đêm qua Hoàng thượng ngủ lại Thần Lam hiên truyền khắp các cung, nên lúc mọi người trông thấy Mạch Ca lững thững đến muộn thì trên mặt đều là khinh bỉ và đố kị.
Hoàng hậu lại nháy mắt với nàng, ý bảo nàng không cần phải để ý, nàng mỉm cười với Hoàng hậu, tỏ vẻ không sao.
Thục phi nhàn nhạt mở miệng: "Tối hôm qua Thần Thục nghi hầu hạ Hoàng thượng vô cùng vất vả, thật sự cũng không cần đến đây thỉnh an.
Hay là lòng mang ý khác, muốn thể hiện sự sủng ái của Hoàng thượng với ngươi trước mặt mọi người?"
"Thục phi nương nương nói đùa rồi, thiếp thân sao dám..." Mạch Ca còn chưa nói hết câu đã bị Anh Chiêu nghi ngắt lời.
"Ai biết có dám hay không chứ? Không dám thì sao trở thành tiểu chủ được? Ức Hương, ngươi nói thử xem?" Anh Chiêu nghi lạnh lùng nhìn về phía cuối dãy, chỗ ngồi của Ức Hương, người từng là cung nữ của nàng ta.
Anh Chiêu nghi tiếp tục lạnh lùng nói: "Hoàng hậu nương nương phải quản giáo cho kỹ, thần thiếp nghe nói gần đây hậu cung này rất không an phận! Đám nô tài ai cũng ăn mặc trang điểm xinh đẹp, nghĩ mọi biện pháp õng ẹo tạo dáng trước mặt thánh thượng, nếu cứ tiếp tục như thế thì coi sao được chứ?"
"Nhưng mà cũng phải thôi, có tấm gương Thần Thục nghi đây, bọn họ có ý tưởng cũng không quá đáng, dù sao cũng đều xuất thân từ hạ nhân, có thể hiểu được bao nhiêu lễ nghi liêm sỉ chứ?"
Vừa nói xong câu này, các tần phi đều cười khanh khách.
Hoàng hậu nghe được, sắc mặt lập tức không vui: "Anh Chiêu nghi, miệng của ngươi càng ngày càng xảo quyệt, dám ở trước mặt mọi người tùy tiện nghị luận phi tần hậu cung! Phạt ngươi ba tháng bổng lộc!"
Anh Chiêu nghi ngượng ngùng nói: "Thần thiếp biết sai rồi, lần sau không dám nữa."
Thục phi cũng răn dạy nàng ta: "Anh Chiêu nghi là người cũ trong cung, sao còn nói chuyện không lưu lại khẩu đức như vậy! Úc Hương là bổn cung mang đến, qua một thời gian nữa cũng giống như mọi người, đều hầu hạ Hoàng thượng, sao không nhân hôm nay mà làm quen với nhau trước chứ?"
Trong cung có quy định, hễ là người từ chính thất phẩm trở lên mới có thể đến hành lễ thỉnh an với Trung cung, nhưng hiện tại Ức Hương đừng nói là phẩm cấp, ngay cả sách phong cũng chưa được.
Ức Hương vội đứng lên hành lễ với mọi người, điềm đạm nói: "Thiếp thân tự biết mình hèn mọn, may mắn ba đời mới được lọt vào mắt thánh thượng, mong các vị tiểu chủ và nương nương che chở nhiều hơn!"
Anh Chiêu nghi đã hơi dịu lại: "Che chở thì không dám, dù sao thì ngươi và bổn cung cũng có chút tình cảm, hơn nữa hiện tại đều ở Đường Lê cung, nói thế nào cũng phải tặng chút quà cho ngươi.
Nhưng bổn cung cũng không lấy ra được món gì trân quý, chẳng bằng mượn hoa hiến Phật?"
Nàng ta chuyển mắt nhìn về phía Thục phi, ánh mắt nhìn thẳng tắp về chiến trâm Tử Tinh Ngự Phượng trên tóc Thục phi, cười nói: "Cây trâm Tử Tinh Ngự Phượng này của Thục phi nương nương đúng là vật hiếm, muội còn chưa từng thấy trâm phượng nào trân quý như vậy, muội muội to gan xin Thục phi nương nương lấy xuống cho xem một lát."
Thục phi mỉm cười, lấy trâm phượng xuống: "Chỉ là một cây trâm mà thôi, tặng cho muội là được." Xưa nay nàng ta không chú trọng những thứ này, huống chi Anh Chiêu nghi chỉ đích danh muốn cây trâm phượng này, những thứ người khác đã chạm qua, Thục phi nàng ta từ trước tới giờ đều không đụng vào.
Anh Chiêu nghi vui vẻ nhận trâm phượng, tỉ mỉ vuốt ve một lần, trên mặt đều là vẻ khen ngợi: "Đúng là trâm phượng đứng đầu, muội muội mượn trâm phượng của Thục phi nương nương tặng cho Ức Hương vậy."
Ức Hương kích động quỳ lạy: "Thiếp thân tạ ơn Thục phi nương nương, tạ ơn Chiêu nghi nương nương.
Sau này thiếp thân nhất định sẽ tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận của mình, hầu hạ thánh thượng thật tốt."
Anh Chiêu nghi gật đầu, cười khẩy với Mạch Ca.
"Không phải ngươi cũng nên học hỏi Thần Thục nghi một chút sao? Chỉ cần đủ thông minh, còn sợ không có được ân sủng của Hoàng thượng ư?"
5.
Âm mưu
Trong Thần Lam hiên, mảnh sứ vỡ bừa bộn trên đất.
"Ta và nàng ta không oán không thù, tại sao lại luôn muốn nhắm vào ta? Nàng ta cũng là hậu nhân nhà tướng, sao ngay cả chút phong thái bao dung cho người khác cũng không có vậy chứ?"
Mạch Ca về lại tẩm điện đã nổi nóng một trận lớn, dù cho Tử Quyên khuyên thế nào cũng không được.
Đợi tâm trạng nàng bình tĩnh lại, Tử Quyên mới dám mở miệng, khẽ nói: "Tiểu chủ, không bằng hạ quyết tâm."
"Ý ngươi là?" Mạch Ca nhíu mày, rồi lập tức lắc đầu, nhấp một ngụm trà nói: "Không được, lỡ như bị phát hiện thì chắc chắn phải chết.
Huống chi, có cách nào tiếp cận được nàng ta đâu?"
"Nếu tiểu chủ thật sự có thể hạ quyết tâm, cũng không phải là không có cách.
Tuy nói là lấy danh nghĩa của tiểu chủ để tặng quà, Anh Chiêu nghi chắc chắn sẽ không chạm vào.
Nhưng nếu là Hoàng thượng ra lệnh thì sao? Chuyện hôm qua, suýt chút nữa không những tổn hại đến tình nghĩa hai nước mà còn là mặt mũi hoàng gia.
Dù Hoàng thượng không trách tội Anh Chiêu nghi nhưng cũng không tha thứ cho nàng ta."
"Nếu không sao hôm qua Hoàng thượng chỉ ban thưởng cho Ức Hương chứ? Đây có lẽ là cơ hội tốt của tiểu chủ, chỉ cần đến Cần Chính điện nói giúp.
Không nói gì khác, chỉ nói nỗi oan của Anh Chiêu nghi.
Hoàng thượng cũng không phải là người vô tình, chắc chắn sẽ cho người tặng món ăn nàng ta thích nhất."
"Thứ nhất Hoàng thượng cho rằng tiểu chủ quan sát tỉ mỉ, hiểu rõ lòng người.
Thứ hai, chúng ta có thể ra tay trên đường đi.
Thần không biết, quỷ không hay."
Mạch Ca cười thản nhiên, gật đầu nói: "Chủ ý này đúng là không tệ.
Tử Quyên, mau trang điểm cho ta, ta phải đến Cần Chính điện."
Khi người trong nội điện đang trang điểm, một bóng người ngoài cửa sổ nhanh chóng rời đi, vội vã chạy về phía Trà Tích các.
Người nọ đúng là Đạm Thủy, là tỷ muội đồng hương của Ức Hương.
Ức Hương kích động hỏi: "Muội chính tai nghe được ư? Không sót chữ nào chứ? Đạm Thủy, đây là chuyện lớn phải rơi đầu, nhất định không thể có sai lầm gì!"
Đạm Thủy không ngừng gật đầu: "Ức Hương tỷ yên tâm, muội nghe rất rõ ràng, Thần Thục nghi muốn hạ độc vào thức ăn Hoàng thượng tặng cho Anh Chiêu nghi, tuyệt đối không lầm."
"Đạm Thủy, muội đúng là giúp một ân lớn.
Chỉ cần việc thành, chúng ta có thể ngẩng đầu rồi!"
Ức Hương vui mừng nắm tay nàng ta: "Một khi ta thành tiểu chủ sẽ lập tức đề bạt muội, cả đời này sẽ không cần lo nữa!"
Hai người vui vẻ hồi lâu, thấy thời gian không còn sớm nữa thì Ức Hương vội để Đạm Thủy về Thần Lam hiên trước, không thể để cho người khác nghi ngờ.
Sau khi Đạm Thủy rời đi, Ức Hương hớn hở trang điểm chải chuốt.
Nàng ta cố ý cài trâm Tử Tinh Ngự Phượng, sau khi thấy hài lòng mới đi đến Dục Tú cung.
6.
Thạch tín
Trời sập tối, từ Đường Lê cung truyền đến tin dữ.
Anh Chiêu nghi đột nhiên đau bụng, Hoàng thượng vì bận chính vụ nên lệnh cho Thái Y lệnh Vương Trì đến trước.
Sau khi chẩn mạch xong chỉ nói một câu, nương nương trúng độc thạch tín.
Sau khi Thục phi nhận chức lại, đương nhiên cũng khôi phục quyền quản lý lục cung.
Nhưng mà không đợi quyết sách của Hoàng hậu, sau khi tra xét đã xác nhận Mạch Ca âm thầm hạ thạch tín trong cua lông mà Hoàng thượng ban cho Anh Chiêu nghi.
Chẳng những có Đạm Thủy làm chứng, còn có vật chứng Vương Trì phát hiện trong cua lông.
Đợi sau khi Hoàng thượng đến, Thục phi giải thích mọi chuyện, cũng muốn trị tội tước phong hào của Mạch Ca, biếm vào lãnh cung.
Lúc này, chỉ thấy Anh Chiêu nghi vô cùng đau đớn, vẻ mặt bi thảm xót xa.
Tuy là nữ nhi nhà tướng nhưng hiện tại cũng chỉ giống như một cô gái nhỏ đáng thương bất lực, chỉ một mực ôm bụng khó chịu rên rỉ: "Hoàng thượng, Hoàng thượng, là thần thiếp vô dụng, thần thiếp không thể làm bạn với thánh giá, tha thứ cho thần thiếp!"
Thục phi vội vã thêm dầu vào lửa: "Bệ hạ, Thần Thục nghi làm hại đến tính mạng của cung phi, thật sự không thể tha thứ được!"
Anh Chiêu nghi than khóc như vậy, Hoàng thượng đã sớm không đành lòng, nhưng cũng không tin là do Mạch Ca làm, đành phải hỏi nàng: "Thần Thục nghi, việc này thật sự là do nàng ra lệnh sao?"
Mạch Ca cắn răng lắn đầu, chỉ vào Đạm Thủy giận dữ hỏi: "Tại sao ngươi phải hãm hại ta? Tuy ngươi là người của Thần Lam hiên ta, nhưng ta chưa từng trách phạt ngươi, tại sao ngươi lại làm như vậy?"
Tử Quyên nóng lòng dập đầu: "Xin Hoàng thượng minh xét, tiểu chủ chưa bao giờ có lòng hại người, càng chưa từng nói những lời đó.
Mọi chuyện, đều là do Đạm Thủy bịa ra!"
Thục phi căn bản là không để ý tới: "Im miệng! Chuyện này không tới lượt một hạ nhân chen vào! Việc này đã được điều tra rõ, chính là Thần Thục nghi!
Mạch Ca lớn tiếng nói: "Đạm Thủy, ngươi đã chỉ chứng là ta, vậy ngươi có dám đối chất với ta không?"
Đạm Thủy gật đầu: "Nô tỳ ăn ngay nói thật."
"Được, ngươi nói ta sai người hạ độc trong cua lông, ngươi có nhìn thấy không?"
"Nô...!nô tỳ chưa từng thấy, nhưng Thục phi nương nương đã tìm được người làm chứng, giờ Mùi có người nhìn thấy Tử Quyên sai cung nhân của Anh Chiêu nghi nương nương đi, đồng thời lén cho đồ vào trong."
"Đúng, đúng là ta bảo Tử Quyên cho thêm đồ vào cua lông, nhưng cũng không phải là thạch tín mà là bột phục linh.
Nghe nói nhiều ngày nay Chiêu nghi nương nương tâm thần bất an, bèn lén cho thêm ít bột phục linh, để cho ta và tỷ tỷ có thể hòa giải với nhau.
Mong Vương Thái y lệnh kiểm tra."
Vương Trì nghe xong, vội vã cẩn thận kiểm tra ba con cua còn lại, thật sự dưới thạch tín còn phát hiện có ít bột phục linh.
Mạch Ca lại nói: "Chỉ sợ ngươi nhìn thấy, lại sợ Tử Quyên không cho thạch tín vào sẽ không thể hãm hại được ta nên luôn đi theo.
Ta đã sớm cho người dò hỏi, có cung nhân gặp ngươi ở gần Đường Lê cung."
"Nô tỳ...!nô tỳ không phải tới...!mà là..." Đạm Thủy lập tức ấp úng, nàng ta không thể nói là đến Trà Tích các.
Mạch Ca nhìn về phía Vương Trì: "Ta muốn hỏi Vương Thái Y lệnh, hạ thạch tín vào giờ Mùi, bây giờ hẳn là đã tan không còn bao nhiêu.
Nhưng tại sao lại còn nhiều như vậy? Chỉ có một nguyên nhân, thạch tín được thêm vào sau này, hơn nữa cũng chưa được bao lâu."
Vương Trì trầm ngâm một lát, rồi vội xem mạch cho Anh Chiêu nghi lần nữa, sau đó quỳ xuống với Hoàng thượng.
"Vi thần tội đáng chết vạn lần, vừa rồi kiểm tra được thạch tín trên cua, lại thấy tình trạng của Chiêu nghi nương nương rất giống với trúng độc thạch tín nên tự quả quyết cho là trúng độc thạch tín.
Bây giờ chẩn mạch lại, nương