Thượng Trang một mình trên đường trở về Hoán Y Cục, trong lòng nàng đang suy nghĩ đến chuyện của Nguyên Chính Hoàn.
Ban đầu, nàng chỉ không muốn ở trước mặt hắn làm An Lăng Vu, giờ thì tốt rồi, bảo nàng làm sao mà mở miệng? Mạc Tầm nhận ra nàng, chủ tớ Mộ Dung Vân Khương cũng biết nàng. Trong cung, mọi người, ai cũng biết nàng là An Lăng Vu. Đợi ngày nào đó, nói cho Nguyên Chính Hoàn biết, liệu hắn có cho rằng nàng tiếp cận hắn là do có lòng dạ khác không? Nàng đang nghĩ mông lung đến nhập thần, không hề chú ý đến một bóng người đang lặng lẽ đến gần nàng.
Nguyên Duật Diệp nhìn thẳng nữ tử trước mắt, nàng chỉ chăm chăm cúi đầu đi về phía trước, giống như đang để tâm trí ở nơi khác. Là bởi vì Hoàn Vương ư? Chẳng biết tại sao, khi nghĩ như vậy, trong lòng hắn có chút tức giận. Hắn đưa tay ra ôm nử tữ đó vào lòng.
Thượng Trang bị động tác bất ngờ này làm cho giật mình, nàng định la lên thì bàn tay to kia nhanh chóng vòng qua che miệng nàng lại. Nàng né tránh mấy lần, rồi nhằm bàn tay kia mà cắn xuống một cái thật mạnh.
Nguyên Duật Diệp không nghĩ tới chuyện nàng sẽ cắn hắn mà lại còn dùng sức cắn mạnh như vậy.
Hắn một tay đem nàng tới chân tường, cắn răng nói: “Chết tiệt, ngươi dám cắn Bổn vương!”
Thượng Trang chưa hề quay đầu lại nhưng đã biết người đến là ai. Nàng sợ hết hồn, tránh khỏi ngực của hắn, lùi ra mấy bước, trên mặt chưa từng lộ vẻ sợ hãi. Vội hít vào một hơi nói: “Vương gia không nên ở nơi này uy hiếp nô tỳ.”
Nguyên Chính Hoàn nói không sai, nàng hôm nay đắc tội hắn, hắn sẽ không bỏ qua cho nàng. Chẳng qua là, nàng cảm thấy sự phiền toái này sao lại đến mau như thế.
Nguyên Duật Diệp theo bản năng lắc lắc tay, hừ lạnh một tiếng nói: “Làm càn, ngươi dám dùng thái độ như vậy khi thấy Bổn vương sao?”
Thượng Trang khẽ nắm chặt hai tay, theo quy cũ quỳ xuống trước mặt hắn.
Hắn là Vương gia, là chủ tử, hắn đang tức giận thì người chịu thiệt là nàng. Cho nên, nàng nên thức thời một chút, không nên cùng hắn chống đối.
Nguyên Duật Diệp hơi ngẩn ra, cúi đầu nhìn nữ tử trên mặt đất, nghe nàng mở miệng: “Vương gia nếu muốn trách phạt thì xin người cứ phạt. Ngài dạy dỗ xong, nô tỳ còn phải nhanh chóng trở về Hoán Y Cục. Đã muộn rồi, cô cô sẽ phạt nô tỳ.”
Nguyên Duật Diệp chưa từng dự liệu được lại gặp một Thượng Trang như vậy. Chẳng qua là, nàng vội vã muốn thoát đi là vì sao?
Nghĩ đến chuyện này, hắn cũng không cho nàng đứng dậy, vẫn giống như lúc ban ngày, ngồi xổm người xuống, đưa tay bóp chặt cổ tay trắng mãnh khảnh nàng, trầm giọng nói: “Ngươi có