Sau khi về dinh thự của Thẩm Đông Phong cô định sẽ về luôn.
Dù sao anh cũng là nhân vật có thân phận cái thế.
Nơi ở cũng là một nơi không tầm thường, chắc chắn mọi nơi đều có người phòng thủ.
Biết đâu có những thứ anh không muốn người khác nhìn thấy.
Cô dừng xe trước của nhà nói anh tự đi vào, dù sao giờ Lục Từ cũng có thể tự đưa anh về.
Vì mất máu nên mặt anh tái nhợt.
Lục Từ sang đỡ anh ra khỏi xe.
Anh còn quay sang hỏi cô
"Không định vào nhà thử sao! Dù sao sau này chắc chắn có cơ hội hợp tác lâu dài mà!"
"Hôm nay tới đây thôi! Lát lại mang lại phiền phức cho hai người!"
"Ở đây rất an toàn nhưng ra khỏi đoạn đường này sẽ không còn bình yên đâu! Hai người mới tới Trung Đông chắc hẳn cũng chưa quen chỗ này chi bằng vào nhà trước!
Diệp Thiên Kì nhất quyết muốn đi! Đồng Ái Nhã thì muốn đi vào xem sao!
Nhận thấy sự thích thú của Ái Nhã Lục Từ thêm mắm.
"Dù sao hôm nay Đông Phong cũng vì cô mà bị thương nể tình ở lại"
Nhìn Thẩm Đông Phong đau đớn cô mới mềm lòng đồng ý.
Vào nhà Lục Từ cho người gọi bác sĩ riêng tới.
Nhưng Thẩm Đông Phong nhất quyết không cho ai động vào người mình.
Anh nổi giận đuổi hết mọi người ra ngoài! Anh đau đớn ngồi dưới sàn nhà lạnh lẽo run run.
Lục Từ nhíu mày không biết nên giải thích sao.
Ái Nhã hoảng sợ tưởng rằng vì hai người đồng ý vào nhà nên anh mới lên cơn tức giận như vậy.
Lục Từ chỉ lắc đầu phủ nhận không nói gì.
Với sự thông minh nhanh nhạy Diệp Thiên Kì biết chắc chắn anh đã từng gặp phải đả kích gì đó về tinh thần rất lớn.
Hôm nay lúc nói chuyện Lục Từ có lỡ lời nói anh không có hứng thú với phụ nữ.
Xem ra hai chuyện này có liên quan tới nhau.
Nhưng hôm nay lúc anh bị thương cô có dìu anh lên xe, còn để cô thắt dây an toàn cho anh.
Diệp Thiên Kì tiến tới căn phòng mà Thẩm Đông Phong đang ở trong nhưng cửa bị khóa trái.
Cô hỏi Lục Từ
"Nhà anh có chìa khóa dự phòng không?"
"Có để tôi đi lấy"
Biết cô không biết chuyện nhưng Lục Từ biết cô đã nghĩ ta cách gì đó.
Cửa phòng mở ra bên trong tắt điện tối thui nhưng cô biết anh vẫn nằm ở dưới sàn nhà.
Cô cầm hộp y tế dìu anh lên ghế ngồi.
Máu chảy ra thấm ướt hết miếng vải băng bó tạm thời ban nãy.
Vì từ nhỏ cô đã quen với việc tự chăm sóc mình nên việc sử lí mấy vết thương do đạn bắn là vô cùng quen thuộc.
Cô gắp viên đạn ra giúp anh, anh cũng không có phản ứng.
Tuy nhiên anh đang gồng lên chịu đựng cô có thể nhìn ra.
Mồ hôi anh ứa ra ướt hết bộ quần áo anh đang mặc.
Cô xử lí miệng vết thương khâu lại vệ sinh cho sạch tránh nhiễm trùng.
Anh mắt vẫn nhìn cô suốt quá trình
"Không cần nhìn tôi như vậy đâu.
Tôi không quen người khác nhìn mình"
"Chúng ta từng gặp nhau sao"
Diệp Thiên Kì khựng lại một chút khá ngạc nhiên vì anh hỏi câu đó
"Sao vậy! Thấy tôi quen mặt sao!"
"Hai người rất giống nhau.
Đều khiến tôi có thể cảm mến thậm chí đầu hàng rồi!"
"Xem ra tôi đã đoán đúng, anh từng chịu một đả kích lớn khiến anh không thể gần nữ sắc!"
"Cô