Phong sau khi khi hiến máu xong thì trở ra.
Đôi mắt anh hơi cụp xuống, trên cánh tay vẫn còn miếng bông thấm một chút máu tươi.
Thẩm Đông Phong nói với anh." Chú về nghỉ ngơi trước đi, hôm nay cực cho chú rồi!".
"Không sao tôi khỏe lắm! Các cậu cũng về tổ chức lo việc đi, tôi một mình ở lại là được".
Sau khi mọi người đi Thẩm Đông Phong một mình ở lại.
Thân hình gầy guộc nằm trên giường khóe mắt vẫn còn ngấn nước.
Sửa lại chăn đắp cẩn thận cho co anh mới đi ra ngoài làm thủ tục nhập viện.
Mua một chút cháo cùng chút hoa quả quay trở lại.
Mở cửa đi vào, trên giường trống không.
Anh hốt hoảng đặt đồ xuống tìm cô.
Anh rất sợ cô sẽ nghĩ quẩn mà tìm tới cái chết.
Huy động cả y tá cùng tìm anh lật tìm khắp nơi.
Cô có thể đi đâu được chứ.
"Bên đó có không?".
Các y tá hỏi nhau nhưng ai nấy đều lắc đầu.
Có khi nào cô tìm con mình không, anh vội đổi hướng chạy tới khu điều trị đặc biệt.
Trước khung cửa kính trong suốt cô đứng chân trần trên sàn nhà lạnh như băng.
Ngón tay vuốt ve khuôn mặt của con mình qua mặt kính trong suốt.
Cô đau khổ không ngừng khóc.
Anh nhẹ nhàng tiến đến giữ lấy đôi vai gầy gò run run ấy.
Thân hình ấy dần dần trược xuống, cô ngồi thụp xuống.
Thẩm Đông Phong biết anh có nói gì cô cũng sẽ không nghe.
"Thằng bé sẽ không sao, chắc chắn sẽ tốt mà.
Em không thấy nó đã kiên cường vượt qua sao!".
"Xin lỗi anh Thẩm Đông Phong".
"Tại sao lại xin lỗi!".
Lau những giọt nước mắt lăn dài trên má của mình Rebecca nhìn thẳng mắt anh kiên định.
"Sau này em sẽ nói cho anh biết!"
"Được rồi! Nếu bây giờ em không muốn nói thì thôi vậy! Bây giờ điều quan trọng nhất là em nghỉ ngơi cho thật tốt mới có sức để cùng con chiến đấu chứ!".
Rebecca thật hạnh phúc vào lúc này.
Ít ra trước khi nói sự thật thì anh cũng đã từng dịu dàng và quan tâm cô.
"Chúng ta về thôi!".
Trở về phòng Thẩm Đông Phong không cho cô chạy lung tung nữa, anh giữ cô 24/24.
Buổi tối, Vân mang cháo và cơm tới cho Rebecca và Thẩm Đông Phong.
Thẩm Đông Phong đang tắm nên chỉ có mình Rebecca ở trong phòng.
"Này".
Đưa hộp cháo cho Rebecca Vân tỏ rõ sự ghét bỏ.
Đỡ lấy hộp cháo Rebecca nói." Cảm ơn".
"Không cần cảm ơn!".
Thái độ của Vân vô cùng lạnh lùng, đúng là khí chất khác hẵn với những người khác.
Cô bình tĩnh vô cùng yên ắng phẳng lặng một cách bất thường khiến người khác khó mà đoán được tâm tư của cô.
Thấy Rebecca luôn nhìn mình, Vân vừa lột vỏ quýt hỏi." Nhìn tôi không no được đâu".
Ánh mắt vẫn không hề nhìn về phía Rebecca.
"Tôi chỉ tò mò thôi!".
"Tôi cũng rất tò mò về cô đấy!".
Vân hỏi ngược lại.
Cười khổ Rebecca cúi gằm mặt.
Hành động của Vân hơi dừng một chút, trong ánh mắt của Rebecca như mang theo một phần tủi hổi.
Chẳng để tâm lắm Vân tiếp tục ăn hoa quả.
Người nhà của Rebecca khi nghe tin cũng tức tốc bay tới.
Họ tới rất đông chật kín cả phòng