Trên khoang lái máy bay Sina vẫy tay chào tạm biệt Diệp Thiên Kì ở dưới.
Vào nhà dọn dẹp lại một chút Diệp Thiên Kì xem đồng hồ đã hơn một tiếng từ khi hai người họ về.
Mở điện thoại có tới mấy cuộc gọi nhỡ, xem ra đã về tới nơi rồi.
Nhấc máy gọi cho Sina nhưng không nhấc máy nên cô gọi cho Đồng Ái Nhã.
"Mình đã về tới nhà rồi!".
"Nhanh vậy!".
Diệp Thiên Kì vẫn tán thưởng một câu.
"Thời đại này nó phải thế! Tớ muốn cho cậu xem nột thứ, tắt máy đi tớ gửi cho".
Diệp Thiên Kì tắt máy cười cười.
Đồng Ái Nhã gửi liền mấy tấm ảnh liền cận mặt của Thẩm Đông Phong.
Mặt Diệp Thiên Kì tuy không biểu cảm gì mấy nhưng chứa nét đau thương.
Thẩm Đông Phong gầy đi rất nhiều, mắt thâm quầng vì thiếu ngủ, có lẽ anh còn bỏ bữa rất nhiều nữa.
Anh bị đau bao tử vậy mà lại tự hành hạ mình như thế làm sao chịu được chứ.
Kế hoạch của cô đã được chuẩn bị kĩ càng rồi giờ bắt đầu thực hiện.
Cô đã làm một suất cơm đầy yêu thương toàn những món mà Thẩm Đông Phong thích ăn.
Thay quần áo ra khỏi nhà, cô quấn khăn, đeo kính mắt mặt chiếc áo khoác dài thân.
Cô làm vậy vì một phần muốn người khác không nhận ra mình, một phần nữa là vì cô đang mang thai giữ ấm cho cơ thể là điều cần thiết.
Hôm nay cô không tự lái xe mà bắt taxi tới đoạn nhà Đồng Ái Nhã rồi dừng lại.
"Bác tài cho tôi dừng lại ở phía trước là được rồi!".
Trả tiền nhanh chóng xuống xe.
Đường vào nhà của Ái Nhã có thể đi mấy ngả liền nhưng cuối cùng đều vào một cổng vậy nên hiện giờ Thẩm Đông Phong chắc chắn đang ở đó.
Từ từ tiến lại gần quả thật anh vẫn luôn đứng đó.
Tựa lưng vào thành xe anh đang nói chuyện điện thoại với ai đó.
Giờ cô chỉ cần ôm cây đợi thỏ thôi.
Khoảng mười phút sau có một anh giao đồ đội chiếc mũ mỏ vịt dừng xe trước nhà Đồng Ái Nhã.
Nhìn Thẩm Đông Phong anh ta cầm gói đồ hỏi anh.
"Anh có thể cho tôi hỏi nhờ chủ của ngôi nhà này là Thẩm Đông Phong sao?".
Phong nhìn anh ta nghi ngờ.
"Tôi là Thẩm Đông Phong có chuyện gì sao!".
"Tôi tới để giao hàng, có người gửi cho anh món đồ này!".
Anh ta đưa cho Thẩm Đông Phong gói đồ được gói lại cẩn thận.
Thẩm Đông Phong xem qua hỏi.
"Sao không có tên người gửi!".
"Dạ mục đó người gửi có thể điền hoặc không?".
"Tôi biết rồi!".
Thẩm Đông Phong mở gói hàng ra.
Từ xa Diệp Thiên Kì mong chờ biểu hiện của anh.
Ánh mắt Thẩm Đông Phong lập tức thay đổi.
Anh nhanh chóng gọi người giao hàng lại.
"Anh còn có chuyện gì sao!".
"Có phải là một cô gái đã gửi món đồ này cho anh không? Cô ấy gửi ở đâu đã lâu chưa?".
"Đúng là một cô gái nhưng cô ấy bịt mặt nên tôi không thấy rõ, chắc cũng đã gửi được ba mươi phút rồi vì tôi giao từ thành phố tới đây rồi!".
Ánh mắt Thẩm Đông Phong trĩu nặng, giọng nói như vô lực.
"Tôi biết rồi! Cảm ơn!".
"Không có gì!".
Anh giao hàng nhanh chóng rời đi bỏ lại Thẩm Đông Phong một mình bơ vơ đứng đó.
Tần ngần nhìn