Vừa thất vọng vừa mệt mỏi, Thẩm Đông Phong mở của vào nhà.
Anh bật đèn lên cảm thấy có một chút gì đó khác lạ.
Trên giá để giày có thêm một đôi giày mới của phụ nữ.
Anh chạy nhanh vào trong.
"Thiên Kì là em về đúng không?".
"Anh đứng đó! Lùi ra mười bước đứng ngoài cửa!".
Diệp Thiên Kì lớn tiếng khiến Thẩm Đông Phong đứng khựng lại.
Anh ngoan ngoãn đi lùi lại.
Nhìn anh rất nghe lời như vậy Diệp Thiên Kì cười cười.
Thẩm Đông Phong không nghĩ cả một ngày anh chạy khắp nơi tìm cô cô lại đang ở nhà đợi anh về.
Cuối cùng anh biết rồi.
Trong đoạn video cô đã nói là luôn ở gần và đợi anh thì ra là ý này.
Nghiêm khắc trách mắng anh Diệp Thiên Kì giận dữ.
"Anh đã thua rồi!".
"Nhưng lần này em phải nghe anh nói!".
"Em không".
"Nghe cho hết đi!".
Thẩm Đông Phong đổi lại chiếm thế thượng phong dằn mặt với cô.
"Người đã cướp đi lần đầu tiên của em là anh, và anh chắc chắn anh là duy nhất đối đúng không?".
Đứng đó Diệp Thiên Kì không nhanh không chậm thản nhiên như không đáp lời.
"Có gì đặc biệt khác không chuyện đó em biết rồi!".
Thẩm Đông Phong bị sốc tâm lí.
Anh chạy nửa ngày tìm cô nửa tháng qua chỉ vì muốn nói cho cô chuyện này mà giờ cô nói cô biết rồi vậy là hết sao.
"Em biết rồi tại sao lại không tha thứ cho anh?".
"Còn một câu hỏi cuối cùng quyết định xem hôm nay anh có bước vào đây được hay không?".
"Sau khi đi tìm anh cảm giác thế nào!".
"Đau hơn khi phải chết đi.
Hi vọng rồi lại thất vọng cho tới khi rời vào hố sâu không lối thoát, mọi thứ đều tối đen bủa vây lấy thế giới của anh".
Diệp Thiên Kì đứng nghe Thẩm Đông Phong nói mà chính cô cũng cảm thấy đau nhói.
Nước mắt cô trực trào ra.
Trong lòng cô nổi lên sự thương cảm ầm ầm như sóng cuộn.
Gạt nước mắt nghẹn ngào, nếu như cô còn để anh nói nữa có lẽ chính cô mới là người không kìm lòng được mà chạy tới ôm anh.
"Anh thông qua rồi! Bây giờ anh biết em quan trọng đến mức nào chưa?".
Thẩm Đông Phong gật đầu lìa lịa vui mừng chạy tới ôm chặt lấy Diệp Thiên Kì.
Cả hai ôm chầm lấy nhau, Diệp Thiên Kì khóc tới mức ướt hết một mảng áo vest cùa Thẩm Đông Phong.
Nắm lấy bả vai cô khiến đối diện với chính mình Thẩm Đông Phong lau đi những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má ấy.
"Xin lỗi! Anh xin lỗi em Thiên Kì à!".
Thẩm Đông Phong cúi người hôn lên đôi môi của Diệp Thiên Kì.
Cô đáp lại nụ hôn nồng nhiệt của anh.
Vị mặn chát của nước mắt hòa quyện với nụ hôn ngoạn ngào.
Tay giữ chặt lấy gáy cô kéo cô lại gần mình hôn sâu hơn.
Đầu lưỡi linh hoạt của anh nhanh chóng khuấy đảo khoang miệng cô.
Anh thở dốc lưu luyến buông cô ra nói nhỏ vào tai.
"Anh yêu em".
Vòng tay qua cổ anh Diệp Thiên Kì đáp trả." Em cũng yêu anh".
Cả hai quấn lấy nhau.
Thẩm Đông Phong