"Lượt thứ hai, mời Quang Duy và Trọng Nhân."
Khi nghe thấy tên mình, hai thành viên nhanh nhẹn tiến lên khu vực thực hiện thử thách.
Họ cùng đứng lên cái dây nhưng không khác gì cặp trước mà cũng té xuống mấy lần, hai người nhân viên bên tổ chương trình theo đó cũng bước ra giúp đỡ.
Thấy Quang Duy và Trọng Nhân đứng vững, hai nhân viên công tác mới buông tay ra mà đi xuống.
"Thử thách bắt đầu."
Nãy giờ ngồi quan sát cặp đầu tiên chơi, bây giờ họ cũng có chút mưu mẹo.
Khi Quang Duy vừa kéo một cái đầu tiên, Trọng Nhân liền thả tay ra, không dùng một chút lực nào vào dây thừng.
Quang Duy hơi mất thăng bằng mà ngã xuống miếng đệm.
Trọng Nhân vẫn còn đứng vững trên dây nên trận này Trọng Nhân giành chiến thắng.
"Lượt thứ ba, mời Hoàng Thiên và Lục Minh."
Cũng như các cặp trước là anh và cậu đi lên phía trước, nơi hoàn thành nhiệm vụ.
Cả hai cùng lúc bước lên dây, không hiểu sao khi hai người này đứng lên lại rất vững, không hề té lấy một lần.
Sáu thành viên kia kinh ngạc mà ồ ạt lên.
Hoàng Thiên nhìn nhìn cái dây màu trắng đang nằm trong tay mình, sau đó thở ra một cái rồi ngước lên nhìn đạo diễn.
"Thử thách bắt đầu."
Bên Lục Minh liền kéo liên tục, không cho Hoàng Thiên có cơ hội kéo lần nào.
Trong chốc lát bên Hoàng Thiên đã gần hết dây, chỉ đủ để cậu nắm lấy mà thôi.
Nhưng bên kia không hề quan tâm mà tiếp tục kéo, Hoàng Thiên không chịu thua, dù thế nào cũng không buông tay ra khỏi dây thừng.
Điều khá bất ngờ đã xảy ra, Hoàng Thiên bị kéo lên hẳn không trung, chẳng còn được đứng trên dây nữa.
Cậu vẫn khá kiên trì mà nắm chặt lấy sợi dây thừng trong tay, nắm lấy thật chắc chắn.
"Đợ...!Đợi đã."
Hoàng Thiên bị kéo lên khá cao nên có chút sợ, cậu nhìn xuống dưới thấy cách khá xa mặt đất, cậu càng sợ hơn.
Thế là phải mở giọng mà cầu xin Lục Minh.
"Anh à, thả em xuống đi mà."
Giọng của Hoàng Thiên có chút run run, Lục Minh cũng nghe thấy, bất giác mà cười nhẹ một cái.
Tay cũng từ từ thả dây ra, cậu đặt được chân lên dây, căng thẳng mà thở phào một cái.
Tiếp đó ngước đầu nhìn anh, Lục Minh bên kia cũng nhìn cậu.
Hai bên nhìn nhau không ai động đậy, qua một phút Lục Minh mới bước chân về phía Hoàng Thiên, cậu mở to mắt, chân lùi lại ra phía sau theo bản năng.
Người tiến, kẻ lùi, đến khi hết đường lùi Hoàng Thiên đứng im tại chỗ, cảnh giác nhìn anh.
Khi cả hai còn vài centimet nữa là chạm được vào nhau, Lục Minh mới dừng chân.
Sáu thành viên đang ngồi, rảnh rỗi hóng hớt chuyện kia thấy tình hình như vậy khẽ lên tiếng.
"Anh Lục Minh, thọc lét em ấy á."
"Hoàng Thiên, em phải làm gì đi chứ, sao đứng im như tượng vậy?"
"..."
Mỗi người đều có một ý khác nhau, Hoàng Thiên khi nghe thấy cũng chỉ biết đứng lặng im, không chịu nhúc nhích dù chỉ một chút.
Lục Minh nghe thấy cái gì mà thọc lét thọc lét, thế là đưa tay sang eo của Hoàng Thiên, thọc thọc vài cái.
Hoàng Thiên dù buồn cười nhưng tay không chịu buông ra khỏi dây, cậu buồn cười đến nỗi cả người đều run lên từng hồi.
Lục Minh vẫn vui vẻ mà thọc thọc lấy, Hoàng Thiên không chịu nổi nữa, chân đang đứng trên dây đột nhiên bị trượt khỏi.
Cả hai chân đều không còn đứng trên dây bên dưới nữa, nhưng tay vẫn cầm chắc sợi dây thừng, chân co lại, không để chân chạm đất, cả người cậu đều lủng lẳng theo chuyển động của dây.
Lục Minh nhân cơ hội thả dây trong tay mình ra, theo đó mà Hoàng Thiên bị té luôn xuống đệm.
Người chiến thắng vòng này chính là Lục Minh.
Trận khi nãy của Lục Minh và Hoàng Thiên khá hồi hộp, không giống như những gì họ đã suy diễn trước đó nên khi cả hai thực hiện thử thách thì bên dưới có sáu người cùng reo hò, có vài lần phấn khích quá mà la lên vài tiếng.
"Lượt thứ tư, xin mời Hoàng Đức và Thanh Phúc."
Hoàng Đức đi tới nơi đầu tiên, Thanh Phúc đi theo sau, gần tới thì vấp phải miếng đệm mà ngã.
Tất cả mọi người đang ở đó đều cười lớn, bao gồm cả sáu thành viên kia, Hoàng Đức dù trên miệng cũng cười nhưng vẫn tốt bụng mà đi lại đỡ Thanh Phúc đứng lên.
Thanh Phúc có hơi xấu hổ vì chuyện vừa rồi, tại đó mặt với tai đều đỏ hết lên.
Thanh Phúc và Hoàng Đức đứng lên dây, chuẩn bị sẵn sàng để thực hiện thử thách.
"Thử thách...!Bắt đầu."
Đang nói với chất giọng đầy mạnh mẽ, đột nhiên đạo diễn giọng trở nên có chút run, như là đang nhịn cười.
Các nhân viên bên tổ chương trình tiếp tục bị chọc cười, buồn cười lắm nhưng mà phải nhịn lại, vì thế tất cả đều mím chặt môi lại, kìm nén tiếng