Trần Vũ: “! ”Hắn cảm thấy những năm nay Lâm Trình không có chí cầu tiền như vậy vì khả năng liên quan đến thái độ của mình rất lớn.
Trần Vũ đã từng nghĩ đến việc lấy tư cách là một người đại diện để nói chuyện rõ ràng, nhưng mỗi khi hắn đối mặt với Lâm Trình, hắn lại bối rối một cách khó hiểu.
“Ừm, vậy tôi trở về chuẩn bị đây, không quấy rầy anh nghỉ ngơi nữa.
”“Mà chuyện kia, anh cũng chuẩn bị tốt đi, rảnh rỗi có thể xem chương trình thực tế của mấy cặp bố con khác, để… tìm cảm giác.
”Giữa trưa hôm sau, Trần Vũ sắp xếp người đến đón Lâm Mạt Mạt.
Trước khi đi, Lưu Phương Thúy cho Lâm Mạt Mạt mặc đồ sạch và đưa thêm một cái ví làm từ miếng vải cũ vào tay Lâm Mạt Mạt.
“Trong đó có 700 tệ, khi ra ngoài không tránh khỏi việc phải tiêu tiền, trong đó có 200 tệ là để cháu dùng, 500 tệ còn lại là tiền học phí kỳ sau của cháu, giữ kỹ, đừng để mất.
” Lưu Phương Thúy nhắc nhở.
Số tiền này bà đã tiết kiệm rất lâu, trước đây bà đã giấu ở nhà mẹ Trương kế bên, vì sợ Lâm Mạt Mạt đi rồi thì Trương Tiểu Cường sẽ đến đòi, nên bà quyết định để Lâm Mạt Mạt cầm hết số tiền đó đi.
“Ra ngoài phải chăm sóc bản thân thật tốt, giữ vệ sinh, nói lời hay ý đẹp, khi người khác nói chuyện thì đừng xen vào, khi ai đó giúp đỡ cháu thì phải biết nói cảm ơn…Đừng gây phiền phức cho người khác, cháu hiểu chưa?” Lưu Phương Thúy không có văn hóa, chỉ có thể nhắc nhở Lâm Mạt Mạt theo cách mà bà biết.
“Dạ.
” Lâm Mạt Mạt trả lời.
Cho đến khi có người chăm sóc đến, Lâm Mạt Mạt mới cảm thấy yên tâm đi theo hai trợ lý.
Trên đường, Lâm Mạt Mạt đã biết tên của hai người.
Người trợ lý nam trẻ đeo kính tên là Châu Kỳ, cô nàng trợ lý béo tên là Vương Hy, cả hai đều là trợ lý thực tập mới của công ty.
Khi đến công ty, Châu Kỳ và Vương Hy dẫn Lâm Mạt Mạt đi khắp nơi, cuối cùng đến trước một căn phòng nhỏ.
“Đây là phòng tập mà mấy người nói à? Chẳng khác nào cái phòng đựng đồ!” Vương Hy than phiền.
“Nhỏ tiếng một chút, anh Trần Vũ đã nói chúng ta phải khiêm tốn, khiêm tốn, hiểu