Thám Hoa Giới Giải Trí

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đào Thanh Phong nói, “Tôi không muốn làm thú cưng của người khác.”

Anh Ngưu cười lạnh, “Mày nghĩ mọi chuyện có thể theo ý mày trong khi thẻ chứng minh, thẻ tài khoản đều đang ở chỗ tao?!”

Đào Thanh Phong nghĩ thầm: rốt cuộc cũng biết! Thật sự là có thể nhẫn nhưng không thể nhục! Chẳng những không phải bạn thậm chí còn phải liệt và hàng ngũ kẻ thù.

Về phần thẻ chứng minh, Đào Thanh Phong có hơi nghi ngờ: Mình đang giữ một thẻ chứng minh, chẳng lẽ là giả?!

Ngày ngày Tô Tầm hay kêu rên muốn làm một cái thẻ học sinh giả để được giảm năm mươi phần trăm giá vào cổng tham quan. Không biết ở hiện đại người ta xử lý những vụ phạm pháp như thế nào? Có phải là liên quan tới ngành chuyên phụ trách, gọi là cảnh sát gì đó…

Tại sao Đào Thanh lại không báo cảnh sát?! 

Câu nói tiếp theo của tên béo đã giải đáp cho thắc mắc của Đào Thanh Phong. “Chỉ cần mày ngoan ngoãn phục vụ thái tử cho tốt, còn lại không thành vấn đề! Lâu quá mày không tới, bọn tao đành phải đến dạy dỗ mày một chút.”

Đào Thanh Phong đại khái hiểu được lý do Đào Thanh không báo cảnh sát. ‘Phục vụ’ nếu hiểu theo quan niệm của thời hiện đại tức là đã ‘ký hợp đồng’ (một từ Đào Thanh Phong mới học được), đồng nghĩa Đào Thanh tự nguyện?! Không phản kháng quyết liệt, cam chịu số phận nên mới không nói cho người khác biết dù trong mối quan hệ đó, Đào Thanh là bên yếu thế, phải làm thú cưng?! Hay là, Đào Thanh không hề muốn phản kháng, cam tâm tình nguyện?!

“Tôi mất trí nhớ, dĩ nhiên không nhớ phải đi phục vụ thái tử.” Đào Thanh Phong căn cứ đầu mối này, nhanh chóng tìm ra cách ứng đối thích hợp nhất, “Giờ thả tôi ra trước đã.”

Đào Thanh Phong nghĩ rời khỏi căn phòng này trước mới có cơ hội chạy trốn.

Tên béo cười gằn đáp, “Giờ biết nghe lời rồi? Yên tâm, thái tử sẽ đến đây, mày cứ ngoan ngoãn tắm rửa sạch sẽ chờ đi!”

Đào Thanh Phong không hiểu nghĩ thầm: tắm rửa sạch sẽ? Trước kia Đào Thanh phục vụ thái tử thế nào? điễư,"nnfa"Qlemle"qys.đôn Cứ tưởng chỉ cần đi theo bên cạnh làm gã
sai vặt, hoặc học chó con mèo con kêu thôi chứ? Không phải ‘phục vụ’ là làm thú cưng? Chẳng lẽ đó chỉ là một cách nói bóng gió? Đào Thanh Phong đột nhiên có dự cảm chẳng lành.

Tên béo sai hai đàn em nhấc Đào Thanh Phong lên, nhưng không mở trói mà kéo đi tống vào một căn phòng khác.

Phòng mới hoàn toàn khác phòng lúc nãy. Căn phòng kia rất nhỏ, chỉ được tráng xi măng đơn giản. Căn này xa hoa hơn nhiều, bên ngoài trông rách nát, bên trong lại vô cùng gọn gàng lộng lẫy có thể so với một khu nhà cấp cao, đầy đủ thiết bị điện hiện đại. Trần nhà gắn một chùm đèn thủy tinh khổng lồ chiếu ánh vàng xanh rực rỡ, tương tự phòng ‘tổng thống’ trong quán bar. Bắt mắt nhất là chiếc giường cực to trong phòng.

Đào Thanh Phong được cởi trói nhưng tay chân đã chết lặng mất cảm giác, tê liệt khuỵu xuống đất. Tên béo nói, “Nhanh chân lên! Thái tử sắp đến rồi!” sau đó đóng cửa phòng, khóa lại.

Đào Thanh Phong nghe tiếng khóa cửa, cố gắng hoạt động tứ chi, chân thấp chân cao đi tới cửa sổ duy nhất trong phòng, vừa kéo rèm cửa bằng voan mỏng màu trắng ra xem thử đã bị hai tên canh cửa cao to lực lưỡng quăng cho một ánh mắt đe dọa. 

Đào Thanh Phong vội vàng kéo rèm lại. 

Gian phòng bị vây kín hoàn toàn. 

Đào Thanh Phong quan sát xung quanh thấy có phòng vệ sinh, nhưng không có cửa sổ chỉ có quạt gió, lỗ thông gió quá nhỏ không thể bò ra được.

Theo lời ‘tắm rửa sạch sẽ’ của tên mập kết hợp với chuyện Tiểu Bạch đã kể, Đào Thanh Phong nghĩ tới khả năng xấu nhất, mơ hồ đoán được, nhưng không dám xác định ‘phục vụ’ này là kiểu ‘phục vụ’ gì.

Dù tên thái tử kia tới, nói gì cũng không ‘phục vụ’, xem hắn có gan giết mình không!

Chỗ này không có hoa quế, không có sách, cũng không có giấy và 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện