Edit: Cỏ
Trình Nguyên Cảnh có chút bất đắc dĩ với Trình Du Cẩn, khi nàng từ hôn vừa lúc bị hắn gặp được, khúc mắc giữa nàng và Hoắc Trường Uyên hắn không rõ lắm, cũng lười tìm hiểu. Nhưng mà một khi từ hôn thì đã là người xa lạ rồi, nàng có thể nghĩ tích cực, tìm kiếm mùa xuân tiếp theo, cũng là một chuyện tốt.
Mấy ngày trước Trình Nguyên Cảnh còn nhìn thấy Trình Du Cẩn sắp xếp tính làm chuyện bất lương với vị công tử phấn đầy mặt kia, Trình Nguyên Cảnh còn nghĩ thầm đúng là rất nhanh tay, nghe nói bọn họ là thanh mai trúc mã, anh em họ, ngược lại cũng coi như là chuyện tốt.
Trình Nguyên Cảnh cho rằng câu chuyện sẽ dừng ở đây, ai ngờ, hắn thế nhưng lại ở địa bàn của mình, tận mắt nhìn thấy Trình Du Cẩn mon men đến mấy người trẻ tuổi hắn xem trọng. Trình Nguyên Cảnh thân là một người nam nhân, nhìn thấy loại hành vi này, tâm tình thật sự có chút phức tạp.
Đôi mắt Trình Du Cẩn sáng lấp lánh mà nhìn chằm chằm hắn, hận không thể tự mình động thủ giới thiệu bản thân. Trình Nguyên Cảnh bất đắc dĩ, chỉ có thể ra mặt:"Đây là cháu gái của ta, Trình Du Cẩn."
Lại chỉ về hai người trẻ tuổi trước mặt:"Đây là Lâm Thanh Viễn, Trạng Nguyên năm Kiến Võ thứ 19. Đây là Trâu Thành, tiến sĩ cùng năm."
Thế nhưng là Trạng Nguyên! Đôi mắt Trình Du Cẩn lóe sáng một chút, rất nhanh lại che dấu đi, hành lễ với Lâm Thanh Viễn và Trâu Thành:"Hóa ra là Lâm trạng nguyên và Trâu tiến sĩ, tiểu nữ thất kính."
Lâm Thanh Viễn cười chối từ, Trình Nguyên Cảnh nhìn, mở miệng nói:"Được rồi, ngồi xuống trước rồi tính sau."
Mấy người Từ Chi Tiện là họ hàng bên ngoại của Trình gia, sau khi nghe Trình Nguyên Cảnh nói thế, hắn liền trực tiếp đi vào phòng, quen cửa quen nẻo. Lâm Thanh Viễn cùng Trâu Thành cũng rất thân quen với Trình Nguyên Cảnh, vào phòng của đối phương không tính là lỗ mãng, mà Hoắc Trường Uyên muốn cưới Trình Du Mặc, cho nên cũng mượn cớ đi vào theo. Có Trình Nguyên Cảnh làm trưởng bối ở đây, Trình Du Cẩn xuất hiện không tính là thất lễ, mọi người theo thứ tự ngồi xuống, Trình Du Cẩn nhanh chóng lướt qua thế cục, sau đó bảo Đỗ Nhược mang đệm tới, ngồi ở bên cạnh Trình Nguyên Cảnh.
Từ đầu đến cuối, nàng đều không liếc mắt về phía Hoắc Trường Uyên một cái.
Hoặc Trường Uyên là nghe theo lời Hoắc Tiết thị phân phó, cố ý tới tạo mối quan hệ với Trình Nguyên Cảnh. Thời điểm hiện giờ đúng là Trình Nguyên Cảnh đang thiếu nhân thủ, thêm một người cũng tốt hơn rất nhiều, hai người bọn họ đều ăn ý mà không nói về mối quan hệ này trong Tiết gia. Mời vừa rồi nhiều người còn không thấy gì, hiện giờ chỉ còn lại có ít ỏi mấy người, Hoắc Trường Uyên rõ ràng cảm giác được một tia không thoải mái.
Đương nhiên, ngọn nguồn chân chính khiến hắn không thoải mái, hẳn là do người cách đó không xa đang ngồi bên cạnh Trình Nguyên Cảnh - Trình Du Cẩn.
Ban đầu Hoắc Trường Uyên cho rằng Trình Du Cẩn vì hắn mà đến. Hoắc Trường Uyên có chút hiểu biết về Trình Du Cẩn, người khác vào nhầm nơi trưởng bối tiếp khách có lẽ chỉ là ngẫu nhiên, nhưng Trình Du Cẩn tuyệt đối sẽ không. Nên hắn theo bản năng cảm thấy là Trình Du Cẩn hối hận, muốn mượn cơ hội tiếp cận hắn.
Sau khi từ hôn còn dây dưa không dứt, Hoắc Trường Uyên vốn dĩ hẳn là nên cảm thấy phiền phức, nhưng mà đáy lòng lại lén lút, bao phủ một tầng suиɠ sướиɠ.
Nhưng mà cho đến khi ngồi xuống, Trình Du Cẩn cũng không thèm liếc mắt nhìn Hoắc Trường Uyên một cái. Hoắc Trường Uyên nghĩ, tính lạt mềm buộc chặt sao, thủ đoạn của nàng ta cũng thật là cao tay. Hắn nhìn hai người bên kia mà lời nói muốn phát ra như bị nghẹn ở cổ, không phải nàng vì hắn mà tới sao, sao còn dán ở một chỗ với Trình Nguyên Cảnh? Trình Nguyên Cảnh mới về bao lâu, từ khi nào mà Trình Du Cẩn lại thân thiết với Trình Nguyên Cảnh như vậy?
Lâm Thanh Viễn vô cùng tò mò với vị nữ tử có thể tự do ra vào thư phòng của Trình Nguyên Cảnh này, hắn hỏi:"Trình đại tiểu thư tới thư phòng làm gì thế?"
Trình Du Cẩn cười nói:"Cửu thúc dạy ta tập viết, có một chữ ta viết như thế nào cũng không giống, cho nên tới thỉnh giáo Cửu thúc. Không ngờ Cửu thúc còn có khách, quấy rầy chư vị, ta thập phần xin lỗi. Khi ra cửa ta còn mang theo một ít điểm tâm, nếu chư vị không chê, hy vọng ta có thể mượn cái này để bồi tội."
Trình Nguyên Cảnh nhẹ nhàng cười một chút, điểm tâm cũng đã chuẩn bị sẵn, quả thật là có trang bị hết rồi.
Đỗ Nhược bê mấy đĩa điểm tâm Trình Du Cẩn mang theo ra. Điểm tâm cũng không nhiều, mỗi đĩa chỉ có 3 cái, nhưng bộ dạng lại tinh xảo, khẩu vị cũng tuyệt hảo. Lâm Thanh Viễn cắn một miếng, khen:"Ăn ngon. Đây là cửa hàng điểm tâm của nhà ai thế? Ta chưa từng thử qua."
"Lâm trạng nguyên quá khen rồi, là ta tự mình làm."
Lâm Thanh Viễn càng thêm kinh ngạc:"Trình đại tiểu thư chính là trưởng nữ hầu phủ, xuất thân tôn kính, thế nhưng còn có trù nghệ(*)?"
(*) Tài nấu ăn.
Trình Du Cẩn lộ ra chút ngượng ngùng:"Không dám nhận, răng tổ mẫu không tốt, lại thích ăn chút điểm tâm mềm, ta mới từ từ cân nhắc sáng tạo ra."
Lâm Thanh Viễn tấm tắc bảo lạ, tiếp tục khen lên khen xuống Trình Du Cẩn. Từ Chi Tiện nghe thấy, không biết vì sao lại có chung vinh dự, nói:"Không chỉ như vậy, Cẩn tỷ tỷ không những có trù nghệ tốt, hiếu thuận, còn tinh thông cầm kỳ thi họa, nữ hồng rất tốt, Đại tỷ tỷ ta nhìn thấy thành phẩm Cẩn tỷ tỷ thêu, đều khen không dứt miệng."
Đại tỷ tỷ của Từ Chi Tiện là Thục phi nương nương, Trình Du Cẩn âm thầm cổ vũ Từ Chi Tiện sẽ nói tiếp, nhưng ngoài mặt vẫn là khiêm tốn nói:"Chỉ là không có gì làm thì tranh thủ gϊếŧ thời gian chút thôi, nào có như lời biểu ca nói. Ngồi đây đều là lương đống (*) trong triều đình, biểu ca cũng không nên phá hủy mặt mũi của muội, chọc đám người Trạng Nguyên chê cười."
(*) Chỉ bậc đại thần chống giữ triều đình quốc gia.
Trình Du Cẩn cùng Từ Chi Tiện trêu chọc nhau tự nhiên, có thể nghe ra cảm tình rất tốt. Hoắc Trường Uyên nghe được tâm tình liền phức tạp, chỉ có thể nhanh chóng cúi đầu uống trà, che dấu biểu tình trên mặt. Trong lúc uống trà, Hoắc Trường Uyên thoáng nhìn qua điểm tâm trong tay Từ Chi Tiện, là bánh hoa sen, trà là trà hoa. Trong bữa tiệc Từ Chi Tiện từng nói qua điểm tâm hắn thích nhất là hương vị thanh đạm, trà lại thích uống ngọt, còn bị mọi người chế nhạo là bệnh công tử. Không ngờ, bây giờ đã biết bệnh công tử của Từ Chi Tiện là do ai tạo nên.
Trà bánh là nha hoàn của Trình Du Cẩn cầm trên tay, do ai làm nên, không cần nói cũng biết.
Trình Nguyên Cảnh khá tinh mắt, hắn rất nhanh liền chú ý tới Hoắc Trường Uyên có chút thất thần, hắn theo tầm mắt của Hoắc Trường Uyên vừa nãy, phát hiện trà và bánh trên bàn của Từ Chi Tiện không giống của bọn họ. Trình Nguyên Cảnh suy tư một lát liền hiểu rõ, Trình Du Cẩn đối xử thật tốt với một người, mưa thuận gió hòa, không ai có thể can thiệp, trong bất tri bất giác lại khiến người ta vướng sâu vào vũng lầy. Nhìn Từ Chi Tiện thân mật khăng khít không chút e dè với Trình Du Mặc, nhưng mà Trình Nguyên Cảnh là một nam tử lại hoàn toàn có thể nhìn ra, nếu một nam nhân thật sự để ý một người, tuyệt đối sẽ không ở trước mặt nàng lộ ra trò hề.
Nghĩ đến đây, Trình Nguyên Cảnh đột nhiên ý thức được, điểm tâm trong tay hắn cũng không giống với những người khác, điểm tâm là hình lá cây, nếm vào cũng mát lạnh ngon miệng, mơ hồ còn có vị đắng của trà.
A, đút lót công khai?
Trình Nguyên Cảnh bởi vì chuyện hồi nhỏ, mà chưa bao giờ chạm vào đồ ăn chưa thử độc. Vừa rồi hắn lại rất tự nhiên cắn hai miếng, là Trình Du Cẩn làm điểm tâm hợp với khẩu vị hắn, hay là trong lòng hắn đã buông xuống cảnh giác với Trình Du Cẩn?
Trình Nguyên Cảnh tựa hồ là lần đầu tiên ý thức được sự tồn tại của Trình Du Cẩn, trước đây, hắn vẫn luôn cảm thấy nàng chỉ là bề dưới, bởi vì tuổi nhỏ, cho nên hắn cũng không phân biệt giới tính. Nàng bị vị hôn phu từ hôn, mà cáu giận giận dỗi, làm ra chút chuyện kích động. Giống như một đứa trẻ không hiểu chuyện, cho nên Trình Nguyên Cảnh mới bao dung nàng, tựa như người lớn