Edit: Cỏ
Trình Du Cẩn an an ổn ổn ngồi ở gian sao, vừa uống trà, vừa lật quyển sách vẽ tú trang vừa mới được đưa tới hôm nay. Một lát sau, một người phụ nữ mặc áo ngắn màu xanh lục dáng người đẫy đà tiến vào, không ngừng nhìn xung quanh gian phòng. Trình Du Cẩn nhìn thấy, nói:"Là bà vú của tam thiếu gia đúng không? Vào đi."
Bà vú cười mỉa đi đến gian sao, hành lễ với Trình Du Cẩn:"Nô tỳ thỉnh an Đại tiểu thư, Đại tiểu thư kim an. Hôm nay sắc mặt Đại tiểu thư thật tốt, giống như bạch đế(*) mặc quần áo mạ vàng vậy, nhưng mà mặc ở trên người người còn đẹp hơn so với người khác."
(*) Con nhà phú quý.
Trình Du Cẩn lười để ý đến loại lấy lòng nông cạn này, nàng gấp quyển sách lại, nhàn nhạt liếc mắt bà vú một cái:"Chuyện gì?"
Bà vú cười càng ngượng ngùng:"Là tam thiếu gia dậy rồi, nhưng lại không chịu rời giường, nô tỳ muốn hỏi ý kiến Đại phu nhân."
Mấy giờ rồi, còn không chịu rời giường. Trình Du Cẩn nhẹ nhàng cười, hỏi:"Sao nó lại không chịu?"
"Hôm qua tam thiếu gia nhìn thấy thế tử phủ Thái Quốc công dắt một con chó cực uy phong, cả người lông đen nhẻm, không có một sợi lông tạp. Tiểu thiếu gia rất thích, cũng muốn nuôi một con, hôm qua đã nghĩ, đến tận hôm nay vẫn còn nhớ thương. . ."
Trình Du Cẩn cười một tiếng, hóa ra là muốn nuôi chó săn, nên mới la lối khóc lóc đòi cho bằng được à. Trình Du Cẩn phất tay gọi Đỗ Nhược lại đây, chỉ vào mấy bộ tú trang trên quyển sách, nói: "Nói cho Cẩm Tú Trang, tấm vải hồng đỏ kia may thành 4 khổ váy mã diện, thêm tơ hồng yên lụa lồng vào bên trong, phần sam dùng vân cẩm màu trắng dệt, tay áo tỳ bà, cổ vạt áo đứng, vòng eo bó lại 3,3 cm. Cổ áo thêu cành lá, phối màu trong trẻo một chút."
Trình Du Cẩn lại chỉ thêm mấy mẫu nữa, mỗi một cái đều không có điểm nào giống nhau, Đỗ Nhược nhất nhất ghi nhớ, bà vú đứng một bên nghe, trên mặt không khỏi ngượng ngùng.
Bà vú không ai quan tâm đứng một bên, vài lần muốn xen mồm vào, cũng không tìm được cơ hội. Đỗ Nhược nhớ kỹ lời Trình Du Cẩn phân phó, ôm sách chạy ra ngoài, khi ra ngoài còn nhẹ nhàng liếc mắt xem xét bà vú một cái.
Rốt cuộc bà vú mới có thể nói được vài lời:"Đại cô nương, tam thiếu gia. . ."
"Mặt trời đã lên cao còn không dậy nổi giường, nó không biết xấu hổ sao." Trình Du Cẩn nói:"Không muốn dậy thì đừng dậy nữa, hôm nay phụ thân cũng ở đây, nếu nó không sợ bị phụ thân mắng, thì cứ dính ở trên giường mà nằm."
Bà vú vừa nghe liền đau khổ, nếu giờ phút này ngồi ở chỗ này chính là quận chúa Khánh Phúc, nhất định đã sớm đi gọi tâm can bảo bối Trình Ân Bảo rời giường. Nhưng đáng tiếc lại là Trình Du Cẩn, ngữ khí thậm chí cũng không đổi, nhẹ nhàng mà bảo để nó tiếp tục nằm.
Bà vú khó xử: "Nhưng mà, tính tình tam thiếu gia nóng nảy, nếu để hắn tức giận, chỉ sợ khi phu nhân trở về sẽ trách tội."
"Mẫu thân có trách tội cũng là trách tội ta, ngươi chỉ làm theo thôi." Ngay cả khóe mắt Trình Du Cẩn cũng lười bố thí, lãnh đạm nói: "Ngươi trở về chuyển nguyên lời của ta cho nó, nói mẫu thân đi chăm sóc tổ phụ, nếu nó tiếp tục không dậy nổi giường, ta sẽ tự mình đi mời nó."
Bà vú thưa dạ vâng ạ, xám xịt đi ra ngoài. Một lát sau, Đỗ Nhược mới từ bên ngoài trở về, bỗng đụng mạnh vào một người một chút. Đỗ Nhược đau đến mức đỡ eo, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Trình Ân Bảo cài một cây ngạch nạm ngọc trên đầu, cũng không thèm màng tới hắn đứng trên đường đấu đá lung tung mà vọt vào chính phòng.
Trình Ân Bảo vừa vào cửa lập tức bắt đầu ầm ĩ bốn phía. Khi quận chúa Khánh Phúc sinh Trình Ân Bảo đã là trung niên, Khánh Phúc chỉ có một cây đinh duy nhất này, ngày thường cái gì cũng nuông chiều đến cùng, trong phủ không ai dám nói vị hạt đậu vàng này một câu. Trình Ân Bảo ỷ mẫu thân cưng chiều, phụ thân mặc kệ, ngày thường không thiếu lần gây họa. Hôm nay cũng như vậy, nhìn thấy tiểu thế tử phủ Thái Quốc công nuôi chó săn, hắn cũng muốn, liền la lối khóc lóc lăn lộn nói muốn nuôi chó.
Trình Ân Bảo vừa ầm ĩ vừa nháo:"Nương, Địch Khánh nuôi chó, con cũng muốn!"
Bọn nha hoàn của quận chúa Khánh Phúc thấy Trình Ân Bảo, vội vàng tiến lên dỗ, ma ma của hồi môn của Khánh Phúc liên tục gọi bảo bối:"Tam thiếu gia ơi, ngài còn chưa mặc áo ngoài, cẩn thận bị cảm lạnh! Mau mang áo ngoài của tam thiếu gia tới đây!"
Có bọn nha hoàn dỗ, Trình Ân Bảo nháo càng sung. Hắn ồn ào thật lâu, cũng không nghe thấy tiếng dỗ quen thuộc của mẫu thân, hắn vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy cách gian cửa, Trình Du Cẩn đang lạnh lùng mà đứng xem.
Trình Du Cẩn mắt lạnh nhìn Trình Ân Bảo nháo, một chút ý tứ động thủ cũng không có. Nàng thấy Trình Ân Bảo an tĩnh lại, nhàn nhạt nói:"Nháo xong rồi?"
Nhìn thấy là Trình Du Cẩn, tự tin của Trình Ân Bảo tức khắc biến mất một nửa, nhưng hắn vẫn chưa chết tâm mà nhìn vào bên trong:"Mẹ ta đâu?"
"Mẫu thân và phụ thân đi chăm sóc cho tổ phụ, được một lúc rồi, chắc cũng sắp về." Trình Du Cẩn liếc mắt nhìn Trình Ân Bảo, nói:"Mẫu thân ghét nhất là chó mèo, cho dù là chó nhỏ thì vẫn là chó săn, trong viện căn bản không thể nuôi được, đệ nhanh chóng vứt bỏ suy nghĩ này đi. Nếu đệ không sợ để phụ thân nhìn thấy bộ dáng của đệ bây giờ, thì cứ tranh thủ mà ầm ĩ tiếp đi. Buông tay ra, để tam thiếu gia nằm trên mặt đất."
Trình Ân Bảo lăn lộn la lối khóc lóc trên mặt đất, tất cả bọn nha hoàn đều quỳ trên mặt đất đỡ hắn, sợ vị tổ tông này cảm lạnh. Nghe thấy Trình Du Cẩn nói, bọn nha hoàn hai mặt nhìn nhau, nhưng sự sợ hãi với Trình Du Cẩn vẫn là chiếm thượng phong, liền chậm rãi buông lỏng tay ra.
Trình Ân Bảo đã nháo được nửa đường rồi, tức khắc thập phần không thể lùi lại được. Hắn cứng cổ hét lên:"Ta muốn nuôi chó, mẹ thương nhất ta, nếu ngươi mắng ta, cẩn thận đợi mẹ về ta sẽ nói cho mẹ!"
Trình Du Cẩn nhẹ nhàng cười một chút, cũng lười nhìn hắn, lập tức xoay người đi vào bên trong. Các nha hoàn và bà tử thấy vậy, đều vội vàng khuyên:"Tam thiếu gia, Đại tiểu thư cũng là vì tốt cho ngài thôi, ngài mau đứng lên đi."
Trình Ân Bảo được nuông chiều quen rồi, sao có thể nhịn được cơn tức này, hắn lập tức nằm trên mặt đất lăn lộn, vừa đạp vừa đá:"Ta mặc kệ ta mặc kệ, Địch Khách nuôi chó, ta cũng muốn!"
Bọn nha hoàn vẻ mặt khó xử, cuống quít ngăn Trình Ân Bảo lại, ma ma của hồi môn của Khánh Phúc càng đau lòng đến mức nước mắt đều chảy ra:"Đại tiểu thư, nếu thiếu gia thích, không bằng người nói với phu nhân mấy câu, không chừng phu nhân lại đồng ý."
Trình Du Cẩn đang bước đi bỗng dừng lại, quay đầu chậm rãi liếc mắt quét mọi người, căn nhà đang ầm ĩ tức khắc an tĩnh lại, nha hoàn quỳ trên mặt đất, không ai dám nói chuyện. Trình Du Cẩn thu hồi ánh mắt, từ trên cao nhìn xuống Trình Ân Bảo:"Địch thế tử nuôi chó săn, thì đó là chuyện của Thái Quốc công, không liên quan gì đến phủ Nghi Xuân hầu chúng ta. Hoặc là bây giờ đệ đi thay quần áo, hoặc là tiếp tục nằm trên mặt đất, không ai cản đệ."
Trình Du Cẩn nói xong lại nhìn về phía đám quần chúng thị nữ:"Các ngươi đều không có việc gì để làm?"
Bọn thị nữ khó xử mà nhìn Trình Ân Bảo, thấp giọng nhận lời, chậm rãi tản ra. Trình Ân Bảo thấy không còn ai theo phe hắn, bản thân cũng không nháo tiếp nữa, bà vú nhân cơ hội tiến lên, bế hắn về thay quần áo.
Liên Kiều thấy vậy liền nháy mắt với nha hoàn, vì Trình Ân Bảo là con trai duy nhất trong nhà, mới có thể tùy hứng làm bậy, cố tình quận chúa Khánh Phúc cũng thuận theo mà nuông chiều, nha hoàn trong viện đối với chuyện này vô cùng thống khổ mà không thể nói nên lời. Nhưng mà Đại cô nương không hề quan tâm đến bộ dáng ăn vạ này của hắn, nhìn đi, chẳng phải hắn cũng phải ngoan ngoãn nghe lời sao.
Ý Liên Kiều muốn nói, con cái hư hỏng đều là do cha mẹ dạy nên, phàm là đổi thành Đại cô nương, xem bọn hắn còn dám hay không.
Chờ sau khi vào gian sao, Trình Du Cân hỏi Đỗ Nhược:"Không sao chứ?"
Đỗ Nhược vội vàng lắc đầu:"Không sao ạ, nô tỳ thường xuyên vận động, da dày thịt béo, thân thể vô cùng rắn chắc. Tam thiếu gia mới bao nhiêu tuổi chứ, không cẩn thận va một chút, có thể bị làm sao được."
Trình Du Cẩn nhìn động tác của Đỗ Nhược, cũng không vạch trần nàng, mà phân phó:"Tí nữa trở về, lấy một lọ thuốc mỡ xoa, hai ngày này ngươi không cần làm việc nặng."
Trong lòng Đỗ Nhược cảm động, biết nói nhiều cũng vô ích, chỉ có thể cúi đầu cảm kích nói:"Tạ cô nương."
Rất nhanh liền đến giữa trưa, đầu tiên là quận chúa Khánh Phúc trở về, thần sắc thở hồng hộc, không lâu sau, Trình Nguyên Hiền cũng đã trở lại, vừa vào cửa liền mắng: "Đúng là đồ ăn cây táo, rào cây sung, vong ân phụ nghĩa! Bản thân không có tiền đồ, ngược lại còn dám nhìn chằm chằm đồ vật của người khác. Làm quan nhỏ vớ vẩn 10 năm, cứ tự cho mình là siêu phàm lắm, luôn miệng nói vì trong nhà không chuẩn bị tiền, mới làm chậm trễ tiền đồ của hắn. Ta khinh, chỉ bằng hắn, cũng