Edit: Cỏ
Khi phân chia tài sản là chạng vạng, kết quả mới qua nửa đêm, Trình lão hầu gia liền đi.
Sau khi người hầu ra báo tang, tiếng khóc trong viện bắt đầu to hơn. Vô luận là phu nhân tiểu thư, hay là nha hoàn bà tử, giờ phút này đều thấp đầu rơi lệ. Thân mình Trình lão phu nhân lắc lư, suýt nữa ngã về phía sau. Các nữ quyến hoảng sợ, vội vàng hô:"Lão phu nhân!"
Trình lão phu nhân lập tức được nha hoàn đỡ lấy, Trình Du Cẩn cũng đi qua, đỡ lấy cánh tay Trình lão phu nhân:"Tổ mẫu, người sao rồi?"
Trình lão phu nhân lấy lại bình tĩnh, chống quải trượng chậm rãi đi về phía trước:"Hơn phân nửa đời phu thê, hôm nay cũng đã đi rồi. Ta đến tiễn ông ấy đoạn đường cuối cùng."
Trình Du Cẩn đỡ Trình lão phu nhân đi vào trong phòng, người bên trong đã quỳ đầy một phòng, nhìn thấy Trình lão phu nhân tiến vào, mọi người sôi nổi nhường đường:"Lão phu nhân."
Trình Nguyên Hiền và Trình Nguyên Hàn cũng ngồi dậy:"Nương."
Trình lão phu nhân lập tức đi vào bên trong, người bên mép giường đều đứng lên, nhường đường cho Trình lão phu nhân. Hông Trình lão phu nhân đặt xuống mép giường, nhìn Trình lão hầu gia lẳng lặng nhắm hai mắt qua bức màn, thở thật dài.
"Lúc ông sống đã không muốn gặp ta, không ngờ lúc chết đi, cũng không được gặp lần cuối."
Trình lão phu nhân ngẩng đầu, nhìn thấy Trình Nguyên Cảnh đứng cách đó không xa, trầm tĩnh lãnh đạm, dáng người như trúc.
Chỉ cần yên lặng đứng đó, cũng đã tạo ra sự khác biệt rất lớn với người khác, thật đúng là lan ngọc tạ đình, con người tao nhã thâm trí. Lúc Trình lão hầu gia chết, trong ánh mắt vẫn có thể nhìn thấy bóng dáng đứa nhỏ này, nói vậy chắc ông ấy cũng an tâm chứ.
Lúc này trong ngoài phòng đều đầy người, đám người quận chúa Khánh Phúc, Nguyễn thị cũng túm khăn đứng ở bên ngoài cửa, trầm mặc nhìn chăm chú vào Trình lão phu nhân. Trình lão phu nhân rất nhanh lấy lại tinh thần, cơ thể bà giật giật, Trình Du Cẩn lập tức tiến lên đỡ lấy cánh tay Trình lão phu nhân.
Trình lão phu nhân nói:"Đại cô nương, Ân Từ, Ân Bi, Ân Bảo, các ngươi đi lên dập đầu tổ phụ đi."
(*) Ân Từ, Ân Bi là con trai của nhị phòng.
Trình lão hầu gia đã qua đời, đây là lần cuối cùng bọn họ được dập đầu với tổ phụ. Trình Du Cẩn nhấc váy quỳ xuống, im lặng mà hành nguyên bộ đại lễ.
Chờ sau khi dập đầu xong, Trình Du Cẩn lập tức chạy về sân thay quần áo. Khi nàng ra cửa đã mặc quần áo có sắc, nhưng mà hiện tại Trình lão hầu gia đã qua đời, nàng phải thay đồ tang.
Tang sự cần chú ý rất nhiều, đương nhiên không giống dấu hiệu cát lợi của hỉ sự, cho nên toàn bộ phủ Nghi Xuân hầu đều có vẻ lộn xộn. Từ nha hoàn đến chủ tử mỗi người đều rất bận, mỗi sự kiện đương nhiên phải an bài ổn thỏa, cũng không hiểu rốt cuộc vội vã cái gì. Lúc Trình Du Cẩn chạy tới nơi, khoảng sân phía sau linh đường nơi nữ quyến nghỉ ngơi trống không, ngay cả nha hoàn cũng không thấy đâu. Trình Du Cẩn đi theo lối rẽ hành lang, khi đi qua sương phòng, nghe loáng thoáng được bên trong truyền đến âm thanh nói chuyện.
". . . . Lần trước Hoắc phu nhân tới đã nói, muốn thành hôn sớm một chút. Bây giờ vừa lúc đụng phải sự kiện giữ đạo hiếu cho bố chồng, Mặc Nhi phải làm sao bây giờ?"
"Giữ đạo hiếu vì trưởng bối là thiên kinh địa nghĩa, nếu Hoắc gia bắt bẻ những việc này, vậy hôn sự này cũng nên hủy đi!"
(*) thiên kinh địa nghĩa 天経地義 nói tới cái đạo thường như trời đất không thể di dịch được.
Thanh âm nữ tử lập tức cao hơn:"Xin Nhị gia bớt giận, đột nhiên chàng lớn tiếng như vậy, cẩn thận lôi kéo sự chú ý của người khác! Thiếp đương nhiên biết phải giữ đạo hiếu, cha đi thiếp cũng thương tâm không thôi, hận không thể lấy tuổi thọ của mình chuyển sang cho cha. Hiếu tâm của Mặc Nhi cũng giống như vậy thôi, từ nhỏ chàng nhìn Mặc Nhi lớn lên, Mặc Nhi là đứa trẻ như thế nào, chàng còn không biết sao?"
Bước chân Trình Du Cẩn dừng lại một chút, nàng lập tức liền nhận ra, đây là thanh âm của Nguyễn thị. Thanh âm nam tử vừa nãy nói chuyện, chắc là của Trình Nguyên Hàn.
Trong phòng Nguyễn thị tiếp tục nói:"Chẳng qua tình huống bây giờ hoàn toàn khác, Tĩnh Dũng hầu đã 21 rồi, nam tử bình thường ở tuổi này của hắn, đã sớm ôm con trai. Nhưng mà mấy năm trước bởi vì chuyện tước vị hầu của Hoắc gia mà không thể làm mai cho hắn, sau đó hắn lại ra chiến trường, hôn sự liền bị trì hoãn theo năm tháng. Bây giờ vất vả lắm mới có thời gian để nói đến hôn nhân, vả lại cuộc hôn nhân này cũng đã lùi lại lâu rồi. Chúng ta vốn muốn nói tốt với Hoắc gia nội trong nửa năm sẽ thành hôn, nhưng mà vừa lúc đụng phải kỳ giữ hiếu, Hoắc hầu gia mà thèm chịu chờ thêm 1 năm nữa sao? Mẹ chồng Mặc Nhi vốn dĩ đã khó chơi, bây giờ có sẵn lý do như vậy, vạn nhất bà ta mở miệng nói phải cho Hoắc hầu gia nạp thiếp, thì phải làm sao bây giờ?"
Thanh âm Trình Nguyên Hàn rất là nghi hoặc:"Sao Hoắc gia không dám? Chính thê chưa vào cửa đã nạp thiếp, bọn họ làm như vậy không sợ hỏng thanh danh sao?"
"Sao bọn họ không dám!" Thanh âm Nguyễn thị có chút vội vàng, nói:"Chỉ có nhà ai quy củ nghiêm minh mới chú ý đến việc chính thê chưa vào cửa không được nạp thiếp thôi, một là để giữ thể diện cho chính thê, hai là vì sợ người ngoài sinh ra thứ trưởng tử, hỏng hết tôn ti đích thứ. Nhưng mà tuổi Tĩnh Dũng hầu cũng lớn rồi, chung quy vẫn là con nối dõi quan trọng nhất, nếu chính thê chưa thể vào cửa, Tĩnh Dũng hầu vì con nối dõi mà nạp thêm một thiếp thất trong nhà, người khác cũng sẽ không nói gì, nói không chừng còn sẽ tán dương Tĩnh Dũng hầu tôn trọng chính thê, giúp chính thê an tâm giữ đạo hiếu cho tổ phụ."
Trình Nguyên Hàn trầm mặc, Nguyễn thị thừa thế nói:"Thời gian 1 năm lận, khó bảo toàn sẽ không sinh ra một đứa con mang huyết mạch của vợ lẽ. Nếu là con gái còn tốt, vạn nhất là con trai, Mặc Nhi phải làm sao bây giờ?"
Trình Nguyên Hàn không nói nữa, Nguyễn thị đè thấp thanh âm, nói liên miên gì đó, thanh âm dần dần đã không nghe rõ. Trình Du Cẩn làm bộ cái gì cũng không nghe thấy, tay chân nhẹ nhàng lùi về phía sau 2 bước, sau đó lại cố ý tăng thêm thanh âm đi vào. Hai người phu thê trong sương phòng cho rằng có người tới, lập tức ngừng nói chuyện.
Sau khi Trình Du Cẩn đi vào chính đường, rất nhanh Nguyễn thị đi từ trong sương phòng ra, thò người ra xem là ai tới. Bà vừa qua cửa liền nhìn thấy là Trình Du Cẩn, biểu tình cứng đờ:"Đại cô nương, sao ngươi lại tới đây?"
"Cháu tới gác đêm cho tổ phụ."
"Các ngươi là con gái, lão phu nhân không phải nói đau lòng các ngươi, bảo ngươi và Mặc Nhi không cần tới đây thức đêm sao?"
"Tổ mẫu đau lòng cháu, cháu làm tiểu bối đương nhiên càng phải tận hết hiếu tâm. Lại nói, tam đệ còn nhỏ như vậy mà đã biết thủ ở linh đường, cháu cũng đã 14 rồi, thức một đêm có tính là gì?"
Nguyễn thị nói không nên lời, giờ phút này Khánh Phúc và Trình lão phu nhân đang sắp xếp linh đường ở trước viện, hạ nhân cũng lộn xộn, Nguyễn thị thấy hậu viện không người, mới nhanh chóng lôi kéo Trình Nguyên Hàn tới thương lượng đối sách. Không ngờ đột nhiên lại có người tới, cố tình lại là Trình Du Cẩn. Nguyễn thị không khỏi có chút hoài nghi, nội dung nói chuyện chắc là không bị người khác nghe được đúng không. Nguyễn thị cẩn thận quan sát sắc mặt Trình Du Cẩn, phát hiện Trình Du Cẩn không hề biểu lộ cái gì, vẫn đang vội vàng cùng nha hoàn chuẩn bị túc trực bên linh cữu. Nguyễn thị hoàn toàn yên tâm, đứng một lúc liền đi ra ngoài.
Sau khi Nguyễn thị xoay người, Trình Du Cẩn liếc mắt nhìn bóng dáng bà, lại không tiếng động mà thu hồi ánh mắt.
Xử lý tang sự là chuyện hao phí tâm lực vô cùng, suốt một đêm, tất cả mọi người trong Trình gia đều lộ vẻ mặt mệt mỏi. Theo lý con cháu hẳn là nên thủ bên trưởng bối đủ 7 ngày, nhưng mà chờ đến lúc trời tờ mờ sáng, rất nhiều người đều tìm lấy cớ, đi vào phòng bên cạnh nghỉ ngơi.
Trình Du Cẩn một đêm không ngủ, giờ phút này sắc mặt cũng trắng bệch, đôi mắt đỏ lên, kết hợp với đồ tang, lộ ra một thần thái lãnh diễm. Đỗ Nhược đau lòng Trình Du Cẩn, người khác thì lười biếng, Trình Du Cẩn lại đánh thật mà quỳ nửa đêm, thừa dịp giờ phút này linh đường không có người, Đỗ Nhược lặng lẽ nói với Trình Du Cẩn:"Cô nương, hay là người nghỉ ngơi một chút đi?"
Trình Du Cẩn nghĩ đến trời cũng đã sáng, đã bắt đầu lục đục có người tới cúng viếng rồi, khuôn mặt mệt mỏi của nàng có thể thể hiện sự hiếu thuận, nhưng mà cũng quá mức ảnh hưởng đến mỹ quan rồi. Đại cô nương Trình gia hoàn mỹ mười mấy năm không thể chấp nhận việc bản thân có lúc xấu được, vì thế thừa dịp hiện tại không có ai, nàng nhanh chóng đi đến phòng trà khôi phục sinh khí.
Đỗ Nhược bưng lên một ly trà gừng nóng hầm hập, uống một ly trà gừng vào bụng, Trình Du Cẩn mới cảm thấy thân thể ấm áp hơn. Liên Kiều mang đến điểm tâm từ trong viện, vừa bày đĩa ra vừa nhắc mãi Trình Du Cẩn:"Cô nương, sao tay người lại lạnh như