Edit: Cỏ
Từ Chi Tiện hung hăng ngẩn người, Trình Mẫn nhìn thấy bộ dáng ngơ ngác của con trai, buồn cười, vỗ nhẹ nhẹ xuống cánh tay của hắn.
"Nương đang hỏi con mà, sao lại ngẩn người rồi?"
Lúc này Từ Chi Tiện mới chậm rãi hoàn hồn, khó khăn nói:"Nương, vừa rồi người nói gì vậy?"
"Ta đã nói cái gì đâu, con, đứa nhỏ này, đừng dọa nương. . ."
"Là câu trước đó!"
"Cưới Du Cẩn về làm vợ con?"
Từ Chi Tiện lại nghe thấy một lần nữa, tức khắc cảm thấy cả người mình đều không ổn. Hắn đứng lên, thanh âm cũng không khống chế được:"Nương, người điên rồi? Con và Cẩn tỷ tỷ, sao có thể!"
Nhiều năm trôi qua như vậy, mỗi ngày Từ Chi Tiện đều bị ân cần dạy bảo, giáo dục hắn phải chăm chỉ tiến lên, phải nỗ lực giống như Trình Du Cẩn vậy. Thời gian dài, Trình Du Cẩn đã giống như Khổng Tử trong bức tranh trên tường, trở thành một thần tượng trong lòng hắn. Ai sẽ cân nhắc đến việc kết hôn cùng với Khổng Tử chứ?
Từ Chi Tiện đột nhiên không kịp phòng bị đã phải chịu một cú sốc thật lớn, hắn vô cùng bất ngờ, nhất thời không chú ý âm lượng, sau khi kêu xong mới cảm thấy xấu hổ. Sao hắn có thể nói như vậy chứ, ý tứ của hắn rõ ràng không phải như này. . .
Lúc này, ngoài phòng truyền đến âm thanh nghi hoặc của nha hoàn:"Đại cô nương, sao người lại đứng ở chỗ này? Ai, đại cô nương. . ."
Sau gáy Từ Chi Tiện giống như bị người ta đánh thật mạnh một cái, biểu tình không đúng lắm. Trình Mẫn biết chuyện đã hỏng rồi, liền đứng lên hung hăng ấn một ngón tay lên trán Từ Chi Tiện, trừng mắt nói với hắn:"Con đừng đi đâu gây chuyện đấy! Ở im đây cho ta, suy ngẫm lại câu nói vừa nãy, không được phép đi đâu!"
Từ Chi Tiện dùng sức gật đầu. Trình Mẫn nhanh chóng đẩy cửa đi ra ngoài, ở chỗ ngoặt trong viện, một nha hoàn đang cầm một hộp đồ ăn, có chút không biết nên theo ai:"Bà cô, đại cô nương bảo nô tỳ đưa hộp đồ ăn này cho người. . ."
Trình Mẫn nhìn thấy liền thở dài, hộp đồ ăn này hẳn là Trình Du Cẩn nghe được Từ Chi Tiện hỗ trợ tiếp khách ở ngoại viện, sợ hắn đói bụng, mới cố ý làm một ít mang tới cho hắn lót bụng. Không ngờ, lại khiến Trình Du Cẩn nghe được một đoạn hội thoại như vậy.
Trình Mẫn cũng không đoán được lòng tốt của mình lại trở thành chuyện xấu, nàng nói:"Nhị thiếu gia đang ở bên trong, ngươi mang vào trong phòng, chuyển nguyên lời nói của đại cô nương cho hắn."
Nha hoàn không hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà cũng mơ hồ đoán được giọng nói kia vừa rồi của mình đã làm hỏng chuyện rồi. Nàng vâng dạ không dám nhiều lời, cúi đầu nói:"Dạ."
Sau khi đuổi nha hoàn đi xong, Trình Mẫn xách váy bước nhanh, rốt cuộc đuổi kịp Trình Du Cẩn ở chỗ cửa viện. Nơi này là giao giới giữa ngoại viện và nội viện, Trình gia xây một cái hoa viên nhỏ ở đây, trồng cây cối xung quanh hành lang, hai bên đều được che đậy bằng núi giả, vừa không để mất dã thú, lại ngăn chặn tầm mắt của người ngoài. Trình Du Cẩn đang muốn đi vào hoa viên, nghe thấy thanh âm của Trình Mẫn, liền xoay người cười vấn an với Trình Mẫn:"Cô cô."
Trình Mẫn đuổi theo Trình Du Cẩn, nghĩ đến chuyện vừa rồi xảy ra, nàng cũng cảm thấy cực kỳ xấu hổ. Nàng cầm tay Trình Du Cẩn, nói:"Du Cẩn, lời nói ngu muội của thằng con trai cô không tiếc vô tâm không phổi, nói chuyện không biết suy nghĩ, cháu không cần để trong lòng đâu."
Trình Du Cẩn nghĩ thầm, chính là bởi vì không biết suy nghĩ, mới là lời thật lòng. Trình Du Cẩn cười phủ lên tay Trình Mẫn, nói:"Cô cô, cháu hiểu mà, cháu cũng không để ý đâu."
Trình Mẫn thở dài, nói:"Cháu đừng để tâm đến lời nói vừa rồi của Chi Tiện, hôn nhân đại sự từ trước đến nay đều là lệnh của cha mẹ, lời người mai mối, cô cô là thật sự thích cháu, nếu có thể biến cháu trở thành con dâu của cô, cô ngàn lần vạn lần nguyện ý! Thiếu niên trẻ tuổi không biết suy nghĩ, đều chỉ nghĩ cái gì là muốn cái đó. Bây giờ nó còn nhỏ, không biết cháu tốt như thế nào, chờ cháu vào cửa, ở chung rồi, lâu dần, chắc chắn nó sẽ hiểu cháu đoan trang hiền huệ như vậy, mới là người thích hợp để sống chung. Nếu về sau nó còn rối rắm, cháu cứ việc nói cho cô, cô cô thay cháu quản giáo hắn!"
"Cô cô, cô chớ lo lắng, Du Cẩn hiểu rõ." Trình Du Cẩn nhẹ nhàng cầm tay Trình Mẫn, nói:"Bây giờ cháu bị từ hôn, hôn sự khó khăn, cô cô thương xót cháu, mới muốn gả cháu cho biểu ca, đỡ để cháu ở lại trong nhà bị người ta nói 3 thành 4. Nhưng mà biểu ca cũng là con người, cũng có suy nghĩ của mình. Nếu huynh ấy đã không thích, vậy thì quên đi. Chung quy cháu mới là người ngoài, cô cô không cần vì cháu, mà làm biểu ca khó xử, ảnh hướng đến tình cảm mẹ con của cô cô."
Trình Mẫn nghe xong càng thêm đau lòng:"Cháu đang nói cái gì vậy! Cô cô là thật sự thích cháu, nếu cháu có thể tới Từ gia làm phu nhân, cô cô còn mong được bái phật thắp hương ấy chứ. Cô chỉ sợ rằng thằng con trai kia của cô không tiếc cà lơ phất phơ, bôi nhọ cháu."
"Cô cô cứ đùa. Con người biểu ca rất tốt, sau này sẽ gặp được cô nương mình thích, người không cần vì cháu mà miễn cưỡng huynh ấy."
"Du Cẩn. . ." Trình Mẫn nghe xong mấy lời nói này trong lòng cực kỳ khó chịu, nàng biết Trình Du Cẩn nói những lời này không phải là giả, nàng có thể suy nghĩ cho Trình Du Cẩn, trong đó chưa chắc đã không có thương hại. Nhưng mà nói cho cùng, Từ Chi Tiện mới chính là cốt nhục ruột thịt của Trình Mẫn, nếu Từ Chi Tiện đã không muốn, Trình Mẫn sao có thể vì một đứa cháu gái mà ủy khuất con trai của mình.
Trình Du Cẩn lại hiểu rõ như thế, nguyên nhân này, mới làm Trình Mẫn càng thêm khó chịu.
Trình Mẫn nói:"Ý tứ của Chi Tiện chưa chắc đã là như thế. . .hai đứa có thể từ từ tìm hiểu nhau mà, phu thê trên đời này ai mà không như vậy, trước khi đính hôn chưa từng gặp mặt, sau khi đính hôn ngày nào cũng nhìn nhau, liền tự nảy sinh tình cảm thôi. Trên đời này nào có ai tình đầu ý hợp như vậy, sao có thể chắc chắn rằng nó có không thích cháu thật không?"
Trình Du Cẩn cười đẩy tay Trình Mẫn ra:"Tạ cô cô, cháu cũng không để ý đâu, cô cô không cần áy náy."
Trình Du Cẩn càng nói như vậy, Trình Mẫn càng thêm băn khoăn. Nàng nửa tin nửa ngờ:"Cháu thật sự không để ý?"
"Vâng." Trình Du Cẩn giữ nguyên nụ cười, trong lòng nghĩ, đương nhiên nàng không thèm để ý, bởi vì nàng đã tìm được một lựa chọn tốt hơn rồi.
Lúc trước nàng đúng là có để ý Từ Chi Tiện, nếu không phải gặp được Lâm Thanh Viễn, bây giờ Trình Du Cẩn có khi đang tìm mọi cách để xoay chuyển thái độ của Từ Chi Tiện rồi. Nhưng mà, nàng đã chọn được người thích hợp với vị trí hôn phu hơn. Nàng biết tính cách của nàng không phải kiểu mẫu mà nam tử thích, nhưng mà không ngờ lại đến mức này, Từ Chi Tiện nghe thấy chuyện nếu hắn cưới nàng, phản ứng cư nhiên lớn như vậy. Một khi đã như vậy thì không cần cưỡng cầu, nàng vô tâm Từ Chi Tiện cũng vô ý, không bằng tranh thủ hôm nay giải quyết ổn thỏa, sau này mọi người gặp nhau, vẫn còn có thể hòa hòa khí khí ngồi xuống nói chuyện.
Thuận tiện nhân cơ hội tăng hảo cảm của Trình Mẫn đối với nàng.
Trình Mẫn cũng biết lời nói của mình đều là để an ủi thôi, nam lang đã không muốn, nàng là mẫu thân sao có thể ép buộc hắn thành thân được? Dưa hái xanh không ngọt(*), lại nói, rốt cuộc Từ Chi Tiện mới là con trai của nàng. Cũng may Trình Du Cẩn hiểu chuyện, chủ động cự tuyệt, còn để lại thể diện cho Từ Chi Tiện.
(*) Chỉ việc chưa đạt đủ điều kiện thuận lợi mà đi làm, hoặc là cố cưỡng ép để làm, sẽ không đạt được kết quả như mong muốn.
Trong lòng Trình Mẫn bình tâm lại, càng thêm thương tiếc cho đứa cháu gái có vận mệnh đầy chông gai này. Trình